Sớm mùa thu, sương mù vẫn vướng vít trên mặt sông, mặt đường. Không khí hơi se lạnh.
Lục Minh Minh vươn tay tắt cái đồng hồ báo thức trên đầu giường, ló đầu ra khỏi ổ chăn. Nhìn sang bên Ngải Nhu, cô nàng vẫn còn đang say giấc. Chắc tại hôm qua vì sợ gián nên Ngải Nhu thấp thỏm mãi mới ngủ được.
" Tiểu Nhu." Lục Minh Minh mơ màng gọi Ngải Nhu nằm ở giường đối diện. Trong phòng 419 có hai giường tầng, cô và Ngải Nhu đều nằm ở tầng một. Lí do là, Lục Minh Minh thì lười, không muốn phải leo bậc thang mới xuống được dưới đất. Còn Ngải Nhu thì sợ độ cao. Khi biết được nguyên do của cô nàng, Lục Minh Minh thật bái phục mà tặng Ngải Nhu cái danh hiệu " Sợ mọi thứ ".
" Hm?" Ngải Nhu khẽ đánh tiếng, đột nhiên ngồi bật dậy rồi rưng rưng, " Tiêu rồi tiểu Minh ơi, chúng ta bị muộn học rồi, điểm chuyên cần bị trừ rồi... Phải làm sao đây?" Vừa nói Ngải Nhu vừa cuống cuồng thu vén chăn lại.
Lục Minh Minh vẫn nằm im, cười khổ nhìn cặp mông tròn trịa của Ngải Nhu đang đưa về phía mình để sửa lại đệm nằm lót bên dưới.
" Cậu bình tĩnh lại đi, còn sớm lắm mà! Với lại hôm nay chúng mình cũng không có tiết học. "
" Hả?" Ngải Nhu ngoảnh mặt lại, chớp mắt hai cái," A đúng rồi! May quá tiểu Minh ơi!" Cô nàng mừng rỡ như đứa trẻ được cho kẹo, nhảy lên giường Lục Minh Minh đè lên người ôm chặt lấy cổ cô.
" Haha! Được rồi được rồi Ngải Nhu, mình có điện thoại. " Điện thoại trên đầu giường rung lên, Lục Minh Minh vội đẩy Ngải Nhu đang dụi vào cổ mình như một chú mèo nhỏ ra.
" Vậy tớ đi đánh răng rửa mặt đây." Ngải Nhu vui vẻ chạy đi. Ngáp một cái, Lục Minh Minh ấn nút nghe: " Alo? "
" Sâu ngủ ngốc vẫn còn ở trong chăn phải không?" Điện thoại truyền đến giọng nói ấm áp dịu dàng của Đồng Tiểu Nghị.
" Ờ, hôm nay em được nghỉ. " Lục Minh Minh vỗ vỗ má, cô thật không có tiền đồ mà. Sáng sớm nghe được giọng anh mà cũng có thể đỏ mặt.
" Ờ?" Đồng Tiểu Nghị như cười như không hỏi vặn lại.
Lục Minh Minh bĩu môi một cái, " Dạ, đã được chưa ạ?"
" Thế mới ngoan chứ. Ra cổng đi, anh đang đợi. "
" Dạ?" Lục Minh Minh bật dậy, vuốt vuốt mái tóc bù xù của mình, " Anh không đi quay sao?"
" Anh làm bữa sáng cho em, tiện đường đến phim trường luôn. "
"...." Lục Minh Minh mím môi, cụp mắt nhìn xuống chăn cười trộm. Mùi vị ngọt ngào đang tràn đầy trong miệng cô rồi.
Bạn trai dậy sớm làm bữa sáng cho mình, người con gái có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không cảm động được.
" Em còn ở đó không? " Thấy Lục Minh Minh không trả lời, Đồng Tiểu Nghị nghi ngờ hỏi.
" A, anh đợi một chút, em ra ngay đây!" Lục Minh Minh giật mình, vội vàng trả lời rồi cúp máy. Cô sửa sang lại quần áo ngủ và tóc một chút, nhanh chóng chạy ra cổng kí túc xá. Nhiệt độ ngoài trời hơi thấp, Lục Minh Minh bất giác xoa xoa cánh tay.
Ra đến nơi, Lục Minh Minh ngó nghiêng xung quanh để tìm xe Lamborghini quen thuộc của Đồng Tiểu Nghị, nhưng không thấy đâu.
Đồng Tiểu Nghị đang ngồi trên chiếc xe ngay trước mặt Lục Minh Minh, qua lớp kính nhìn khuôn mặt ngơ ngác đang thật gần của cô, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười sủng nịch. Có trời mới biết, tất cả những cử chỉ của Lục Minh Minh lọt vào mắt anh đều đáng yêu như thế.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho cô. Lục Minh Minh vội vã bắt máy.
" Tiểu Nghị, anh đi rồi sao? Em không thấy anh. " Lục Minh Minh phồng má, tiết trời hơi lạnh. Đồng Tiểu Nghị muốn trêu cô thêm một chút nữa, nhưng anh thấy trên người cô chỉ mặc một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng manh, tóc đen để xõa bay trong gió. Tim Đồng Tiểu Nghị nhói lên một cái, anh kìm nén cảm xúc muốn đẩy cửa xe ra ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng nói.
" Anh đang ở trong xe ngay trước mặt em đây. Nhanh vào kẻo lạnh."
" Xe ngay trước mặt?" Lục Minh Minh cúp điện thoại, đến gần chiếc ô tô này hơn, kìm lòng không được " Woa " lên một tiếng. Hôm nay Đồng Tiểu Nghị không đi xe Lamborghini thể thao nữa mà thay vào đó là chiếc Ferrari đời mới nhất.
" Woa. " Lục Minh Minh lướt qua thân xe bóng mượt, vòng từ trước về sau một vòng để thưởng thức, đến cái lạnh cũng trực tiếp ném qua sau đầu.
Đồng Tiểu Nghị nhìn cô qua gương chiếu hậu, không khỏi buồn cười. Con nhím nhỏ của anh vẫn cá tính như vậy.
" Cốc...cốc..." Xem toàn bộ một hồi, Lục Minh Minh mới thỏa mãn quay lại gõ cửa kính. Đồng Tiểu Nghị mở cửa xe, cô lập tức chui vào trong. Anh đã bật sẵn hệ thống sưởi ấm trong xe,nên Lục Minh Minh ngay lập tức cảm thấy ấm áp.
Không chỉ ấm bởi máy sưởi, mà còn ấm bởi Đồng Tiểu Nghị đang nắm lấy tay cô. Lục Minh Minh khẽ mỉm cười, đan các ngón tay vào với anh.
" Sao lại mặc quần áo mỏng như vậy? " Đồng Tiểu Nghị vừa trách vừa vươn người ra sau lấy hộp cơm anh làm từ sáng ra đưa cho Lục Minh Minh.
Cô nhìn anh không chớp mắt, như bị cuốn theo từng động tác của Đồng Tiểu Nghị. Hôm nay anh quay phim nên chải chuốt rất kĩ càng, vô cùng đẹp trai. Những diễn viên Hàn Quốc cô từng muốn được gặp một lần trước đây, bây giờ cái gì đều đã không còn cần nữa. Gặp được Đồng Tiểu Nghị, vốn đã là may mắn nhất trong đời Lục Minh Minh.
Đồng Tiểu Nghị nhìn ánh mắt mông lung của Lục Minh Minh như dụ dỗ anh làm điều xấu, anh nhếch khóe môi, cúi đầu xuống chuẩn bị hôn cô.
" Đừng!" Lục Minh Minh hồi phục tinh thần che miệng mình lại. Đồng Tiểu Nghị cau mày tỏ vẻ không vui.
" Em.. Em còn chưa đánh răng" Lục Minh Minh đỏ bừng mặt, ấp úng nói.
" Haha..." Đồng Tiểu Nghị cười ngâm trong cổ họng, yêu thương đặt lên trán Lục Minh Minh một nụ hôn.
Cô đỏ mặt hỏi. " Xe kia của anh đâu, sao hôm nay lại đi xe lạ vậy? "
" Phóng viên biết anh đã về nước và đang đóng phim, anh phải đổi xe thường xuyên để tránh bị bám đuôi. "
" Ồ..." Lục Minh Minh cảm thán.
Đồng Tiểu Nghị nhìn đồng hồ trên bảng điện tử, vuốt tóc Lục Minh Minh một cái.
" Vậy em vào đánh răng rồi ăn sáng đi. Anh phải đến phim trường đây, muộn giờ rồi. "
" Vâng, hẹn gặp lại." Lục Minh Minh gật đầu mở cửa xe,nhưng trước khi xuống còn quay lại đặt lên má Đồng Tiểu Nghị một nụ hôn.
" Cảm ơn anh."
Đồng Tiểu Nghị vui vẻ lái xe đi, Lục Minh Minh cầm hộp cơm trở lại kí túc xá, trái tim rộn ràng nhảy nhót không ngừng.
Nếu thanh xuân giống như một cơn mưa rào, thì tình yêu lại giống như mưa dầm thấm lâu. Mỗi ngày qua đi, chúng ta lại yêu đối phương hơn một chút.
Về đến phòng, Lục Minh Minh vui vẻ quơ quơ túi đồ ăn.
" Ngải Nhu, mình có bữa sáng này, đợi mình đánh răng rửa mặt xong rồi cùng ăn..."
" Hả? Cái gì đấy?"
Chưa nói hết câu, Lục Minh Minh đã thấy Ngải Nhu đang đỏ bừng mặt ngồi bên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên bàn.
Lục Minh Minh nheo mắt phán đoán, khi chắc chắn thì không khỏi ồ lên một tiếng, đôi mắt hiện lên một tia gian xảo.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bữa sáng tình yêu mà Vũ Bằng chuẩn bị cho Ngải Nhu!