Đế Diệt Thương Khung

Chương 97: Cửa ải sương mù đầu tiên




Thanh Lâm chau mày lại, nhìn năm cửa ải sương mù đó, không nói một lời nào.

Phía sau cánh cửa sương mù này, bóng hình to lớn đó vẫn còn, giống như đang nhìn từ trên cao xuống, không hề ép bức, uy lực mạnh mẽ từ người bóng đó truyền ra, tuy không có tác dụng với Thanh Lâm, nhưng vẫn khiến cho người ta nghẹt thở.

Một hồi sau, Thanh Lâm ngước đầu nhìn về cánh cửa sương mù, đều là một mảng đen tối, dường như trong bóng tối này có một đôi mắt, đang nhìn chằm chằm vào cậu một cách khao khát. 

Hít một hơi sâu, đôi mắt của Thanh Lâm lộ ra vẻ kiên định, nếu đã không đi ra được và đây lại là cây cầu tạo hóa thì tại sao cậu không thử một phen chứ!

“Ầm!”

Chân phải của cậu trực tiếp bước vào cánh cửa sương mù, không giống như lúc bước lên cây cầu này, và trong lúc chân phải của cậu bước lên, chân trái của cậu cũng bước lên! 

Và cũng vào lúc này, toàn thân Thanh Lâm lấp lánh ánh sáng màu đỏ, bộc phát ra với một tốc độ nhanh nhất mà từ trước tới giờ chưa bộc phát qua!

Trong cánh cửa sương mù này, chính là một không gian khác, xung quanh đều là máu, mặt đất rải đầy xương cốt, máu tươi như dòng sông, tứ chi bị gãy còn sót lại, một không gian đầy mùi máu tanh.

Ở trung tâm của không gian tràn đầy màu máu đỏ này, có một pho tượng khổng lồ, pho tượng này cao trăm trượng, tay cầm kiếm dài, quân lâm thiên hạ. 

Và kế bên pho tượng này, còn có một chiếc đèn dầu như đang thoắt ẩn thoắt hiện, ngọn đèn này trông giống như muốn tắt đi, bởi đã cháy tới sợi bấc đèn cuối cùng.

Tất cả mọi thứ, Thanh Lâm cũng đã nhìn thấy hết, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, lúc cậu bước vào nơi này, mượn tốc độ đã sớm bộc phát ra, nhanh chóng bay về phía trước.

Và cũng vào lúc này, bao lấy xung quanh cậu đều là tia sét, tiếng sấm rền và cùng với tia sét màu đỏ. 

Nguyên lực thuộc tính lôi! Thiên kiếp nguyên lực!

Nhưng đây vẫn chưa đủ!

Dường như lúc chân phải Thanh Lâm bước vào cánh cửa sương mù, trong đầu cậu dâng lên rất nhiều cảm giác nguy hiểm, cậu ngưng tụ ra vô số ánh sáng màu đỏ, liên tiếp đánh ra sáu chưởng khắp mọi nơi. 

Đây chính là Phiên Thiên chưởng!

Sáu chưởng này, đã phong ấn hết tất cả vị trí của cậu, sau khi đánh ra sáu chưởng này, cậu lật ngược bàn tay lại, đột nhiên xuất hiện một cây roi dài màu vàng!

Cây roi này chính là cây roi lúc trước Thanh Lâm có từ tay của Lưu Viễn Thông, tuy không biết cây roi này tên gì, nhưng khí tức quỷ dị từ trên đó truyền ra, khiến cho Thanh Lâm luôn cảm thấy, cây roi dài màu vàng này, không phải là vật bình thường! 

Chỉ là trong phút chốc, Thanh Lâm đã gần thi triển hết tất cả công kích mà cậu nắm giữ, nhưng cảm giác nguy hiểm ghê gớm đó vẫn tràn đầy trong đầu cậu, không biến mất đi một chút nào cả.

Tất cả những thứ này, vẫn chưa đủ!

Nhưng khi Thanh Lâm tính kêu gọi Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn ra thì có một tiếng cười lớn, đột nhiên vang lên. 

“Con kiến thôi mà, đối với bổn tôn mà nói, cho dù ngươi thi triển bao nhiêu đi nữa thì cũng không có tác dụng gì hết!”

Lời nói vừa dứt, không gian xung quanh của Thanh Lâm đột nhiên bị bóp méo lại, loại bóp méo này, không thể nhìn bằng mắt thường được, nhưng đôi mắt của Thanh Lâm co lại, sáu phát Phiên Thiên chưởng mà cậu đánh ra, vào lúc này đây lại đổ nát hết!

Không gian bị bóp méo đó, giống như một bàn tay khổng lồ đang nắm chặt lại và Thanh Lâm chính là con kiến trong bàn tay đó, dường như chỉ cần một chút sức lực là có thể bóp chết cậu. 

“Ngươi là ai?”

Sắc mặt của Thanh Lâm lạnh băng, bàn tay phất một cái, cây roi dài màu vàng đó lập tức bay ra, “phạch” một tiếng đánh vào xung quanh bốn hướng, dưới một đòn roi này, không gian đó liền xuất hiện những gợn sóng.

“Roi Chí Tôn?” 

Kẻ tồn tại trong hư vô đó phát ra tiếng kinh ngạc, tiếp đó lạnh lùng nói: “Cây roi này thực sự rất quỷ dị, chuyên công kích ba hồn bảy vía, nếu người cầm cây roi này là lão già Mãng Vân đó thì bổn tôn nhất định sẽ nhanh chân chạy thoát, nhưng với con kiến như ngươi mà cũng muốn đối kháng với bổn tôn sao?”

“Ầm!”

Vừa nói xong, lực ép đó càng điên cuồng hơn, xung quanh Thanh Lâm lập tức bị thu nhỏ đến nơi không đến một mét. 

Sắc mặt của Thanh Lâm liền thay đổi, liên tục quất roi, nhưng hiệu quả thu lại thực sự rất ít.

Không gian xung quanh thu nhỏ lại, Thanh Lâm cảm nhận được rất rõ ràng, cậu thu lại cây roi dài, cả người phát ra ánh sáng màu đỏ, khi mà nó bộc phát ra, cậu lấy ra một cánh tay khổng lồ bị sương mù màu đen bao bọc lấy.

Chính là Đế Ma chưởng! 

Trong khoảnh khắc mà Đế Ma chưởng xuất hiện, sự bóp méo của không gian đột nhiên dừng lại, một tiếng kinh hô thảm thiết truyền đến tai của Thanh Lâm.

“Thánh Ma!”

“Ầm!” 

Không gian bị bóp méo đó đột nhiên vỡ ra, Thanh Lâm liền mượn lấy cơ hội này, trực tiếp đánh ra Đế Ma chưởng, bỗng nhiên xuất hiện sương mù màu đen bao phủ cả bầu trời, hình thành một bàn tay khổng lồ.

Và Thanh Lâm lại ở trong lòng bàn tay này!

Đế Ma chưởng này, cũng tính là một trong những chiêu bài của Thanh Lâm, nhưng cú đấm này đã khô héo bởi cú đấm này vốn chỉ là do một giọt máu mà ngưng tụ thành, theo tính toán của Thanh Lâm, có thể đánh ra ba cú này, đã là cực hạn rồi. 

Sự sợ hãi của kẻ tồn tại trong hư vô này là điều mà Thanh Lâm không hề nghĩ tới, nhưng cậu suy nghĩ rất nhanh, nếu đối phương vào khoảnh khắc này bởi vì sợ hãi mà chạy trốn, vậy cậu sẽ không bỏ phí đi một chưởng này!

Cậu không do dự nữa, đứng trong bàn tay đó, nhìn xung quanh một cái rồi phóng đi về phía pho tượng đó.

Thanh Lâm tin, cây cầu này, đã gọi là cây cầu của tạo hoá, có thể để cho cậu vào, vậy nơi này, nhất định có cơ hội để cậu sống sót! 

Và cơ hội này, nhất định là pho tượng đó hoặc là đèn dầu.

Bởi vì ngoại trừ pho tượng đó và đèn dầu ra thì chỉ còn lại cậu và kẻ tồn tại trong hư vô đó.

“Hửm?” 

Vào lúc sau khi Thanh Lâm chạy đi, kẻ tồn tại trong hư vô đó lại tiếp tục kinh ngạc mơ hồ, rất nhanh, kinh ngạc mơ hồ này liền trở thành phẫn nộ.

“Ngươi dám chơi ta? Bàn tay này tuy có một chút khí tức của Thánh Ma, nhưng nó hoàn toàn không phải là của Thánh Ma!”

Kẻ tồn tại trong hư không đó nổi trận lôi đình, hắn từng thấy qua Thánh Ma, Ma khí dữ dội đó cùng với sự trấn áp dữ dội, luôn tràn đầy trong đầu của nó, nếu nói kiếp này hắn sợ nhất là cái gì, không cần phải nói, đó tuyệt đối là Thánh Ma! 

Cho nên lúc Đế Ma chưởng xuất hiện nó mới sợ hãi đến thế.

Nhưng lúc này, nó càng nghĩ càng thấy không đúng, trên bàn tay đó, khí tức của Thánh Ma thật sự là rất nhỏ bé, cách một khoảng cách xa, nó thậm chí còn không cảm nhận được, giống như là có người đem khí tức của Thánh Ma đánh vào trong bàn tay này!

Dưới cơn thịnh nộ lúc này, nó không tiếp tục đùa với Thanh Lâm nữa mà trực tiếp xuyên qua không gian, trong lúc đôi mắt của Thanh Lâm co lại, trực tiếp bay thẳng đến phía cậu! 

“Ầm ầm ầm!”

Không gian liên tiếp bị đánh nát, bóng hình khổng lồ đó làm cho Thanh Lâm phải hít sâu một hơi lạnh.

Vật này hoặc nói là cơ thể thật sự của kẻ này, lại là một con bọ cạp khổng lồ! 

Con bọ cạp này toàn thân đều là những cái càng to lớn, mỗi một cái càng đều dài trăm trượng, thân thể khổng lồ đó càng không thể nào diễn tả nổi, thân thể của nó giống như đỉnh đầu của ngọn núi nhỏ vậy, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, trong lòng nó có phẫn nộ, có tham lam, càng có sát khí.

Và dưới sát khí này, dường như còn che giấu đi một loại… biểu cảm rất khó mà diễn tả.

Thế nhưng, thân hình của nó là lớn nhất, nhưng khi Thanh Lâm nhìn qua, thấy cơ thể nó có chút thoắt ẩn thoắt hiện, giống như là… trong suốt! 

“Hồn vía!”

Thanh Lâm trừng mắt ra, cậu đột nhiên nhớ đến những lời nói lúc trước của con bọ cạp này, cây roi dài màu vàng đó chuyên công kích ba hồn bảy vía!

Tuy nhiên, Thanh Lâm hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, cậu không hiểu con bọ cạp này tại sao lại nói Đế Ma chưởng là Thánh Ma, nhưng cậu biết lúc này đây, cậu cần phải dùng hết sức để chạy đến pho tượng đó cùng với sợi bấc đèn đó, chỉ có như thế thì cậu mới có cơ hội để bảo toàn mạng sống!