Đế Diệt Thương Khung

Chương 95: Hậu kỳ cố nguyên




Tiếng hét vang dội, trong những con kiến vàng kia, những nơi mà Thanh Lâm bước đến thì những con kiến vàng đều ngã quỵ!

Tất cả những điều này, Thanh Lâm không hề dùng đến một chút ma kỹ nào, cũng không hề sử dụng lực tu vi, mà là dùng  sức mạnh to lớn đã có thể giết lũ kiến vàng kia chết tươi!

Lấy trứng chọi đá, đúng là không tự lượng sức mình! 

Thanh Lâm từng bước đi đến, trong ngàn vạn đàn kiến kia, trước ánh nhìn chăm chú của đệ tử Yêu tông và Thiên Đạo cung kia, nhanh chóng đột phá xông thẳng đến Lâm Tòng.

Sắc mặt Lâm Tòng tối sầm lại, ngàn vạn đàn kiến này chính là một trong linh ma kỹ trung phẩm vô cùng nổi tiếng của Yêu tông, với tu vi của Cố Nguyên hậu kỳ của hắn, cho dù là cùng đẳng cấp cũng đủ để đả thương đối phương, nhưng làm thế nào cũng không ngờ rằng, Thanh Lâm chỉ mới Cố Nguyên trung kỳ mà thôi lại dũng mãnh như vậy.

“Thần vượn hung hăng!” 

Mắt thấy Thanh Lâm đã ở trước mặt, Lâm Tòng lạnh lùng hứ một tiếng, nguyên lực thuộc tính cả người bùng phát ra, sau lưng xuất hiện một bóng hình hư ảo khổng lồ cao khoảng mười mấy trượng. Trong tiếng gào thét, một cú đấm vang dậy tên Thanh Lâm.

“Đây chính là linh ma kỹ thượng phẩm, Lâm mỗ không tin, trung kỳ Cố Nguyên như ngươi có thể chống đỡ được!”

Thanh Lâm thần sắc vẫn điềm tĩnh, ánh mắt nhìn về bóng hình hư ảo của con vượn hung hăng kia, rõ ràng so với lúc Yêu tông đến, Linh yêu viên khổng lồ kia như thần vậy. 

Vả lại, hơi thở của hư ảnh Con vượn hung hăng cực kỳ mạnh, gần như đẩy tu vi hậu kỳ Cố Nguyên của Lâm Tòng lên đến đỉnh cao, trong tiếng gào thét giận dữ, bên tai vù vù mang theo cả cuồng phong.

“Linh yêu viên khổng lồ kia, chắc cùng là cực mạnh...”

Ánh mắt Thanh Lâm vừa lóe sáng lên, ánh sáng đỏ phát ra khắp người giống như ánh sáng vàng của mặt trời vậy, hơi thở gấp gáp tăng nhanh, sức lực cơ thể ngang tàng hoàn toàn bùng phát, bước chân tiến lên một bước, lập tức xuất hiện một dấu chân rất sâu, bóng dáng kia chỉ nhảy một bước đã bay lên cao, tiếng vang dội của một cú đấm đều nhắm về phía hư ảnh con vượn hung hăng kia. 

Một tiếng đùng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ lúc này đụng chạm vào nhau, ánh sáng đỏ bên ngoài cơ thể của Thanh Lâm nhanh chóng lấp lóe, bóng người lùi về sau vài bước.

Mà bóng dáng hư ảo của con vượn hung hăng kia chính là tiếng kêu la thảm thiết, cú đấm vang dội nhắm vào Thanh Lâm kia trực tiếp tan nát, ngay cả bóng người theo sau cũng dần dần biến mất, cuối cùng tất cả đều biến thành hư vô!

“Không thể nào!” 

Lâm Tòng tròn xoe đôi mắt, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, hư ảnh của con vượn hung hăng kia chính là dựa vào sự khống chế của tâm niệm, lúc này bị Thanh Lâm phá hủy, hắn cũng bị vài vết thương trên người.

Chỉ có điều, những thương tích này không là gì đối với hắn, nhưng sự hoảng hồn trong lòng hắn lúc này lại khó lòng diễn tả được.

Phải biết rằng thần của con vượn hung hăng này chính là linh ma kỹ thượng phẩm, vả lại là do thần Lâm Mộ của linh yêu viên khổng lồ khắc họa làm nên, thực lực mà linh ma kỹ được gia tăng lúc này gần như gấp hai lần, tương đương với sức toàn lực tấn công của cao thủ siêu phàm cảnh giới Cố Nguyên! 

Nhưng dù là vậy thì Thanh Lâm vẫn chỉ dùng sức của cơ thể tấn công, một cú đấm thì đã giết được hư ảnh của con vượn hung hăng kia, hơn nữa bản thân cậu cũng không hề có thương tích gì!

“Chẳng lẽ nào...” Ánh mắt Lâm Tòng thu về mang theo sự hoảng hồn: “Chẳng lẽ thứ người này đang tu chính là tu sửa thân thế sao!”

“Nhưng nếu thật sự là tu sửa thân thế, cũng chẳng qua là Cố Nguyên trung kỳ, mức độ mạnh của tu sửa thân thế, sao có thể mạnh đến mức này chứ!” 

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Thanh Lâm vung thẳng tay áo, bình tĩnh nói: “Lâm huynh, tinh thể của Thương Cung này có thể nhường cho Thanh mỗ được rồi?”

Sắc mặt Lâm Tòng xám xịt, không nói tiếng nào giống như tùy ý mọi người rồi liếc nhìn đệ tử khác của Yêu tông.

Thấy vậy, trong các đệ tử của Yêu tông, đột nhiên có người lạnh lùng hứ rồi lên tiếng, quát rằng: “Tại sao lại nhường? Ngươi không nói lời nào, trực tiếp ra tay với Lâm sư huynh, nếu thật sự để ngươi lấy tinh thể của Thương Cung này đi thì mặt mũi của Yêu tông ta để đâu!” 

“Không nói lời nào?”

Thanh Lâm chau mày lại, ánh mắt dần sắc lạnh: “Không biết tốt xấu là gì!”

Hắn quay lưng định rời đi, nhưng người của Yêu tông rõ ràng không cho hắn toại nguyện, ai nấy đều bước chân lên cản đường của Thanh Lâm. 

“Chư vị, Thanh mỗ ở trong Thánh dược sơn này, tay vẫn chưa từng nhuốm máu, đừng ép Thanh mỗ phải ra tay.” Ánh mắt Thanh Lâm càng lúc càng trỏ lên lạnh lùng như băng, thần sắc cũng có vài phần lạnh buốt.

“Giết!”

Lâm Tòng lạnh lùng hứ một tiếng, mười mấy người của Yêu tông kia đột nhiên ra tay, luồng sáng dao động, các ánh sáng của nguyên lực thuộc tính không giống nhau, tất cả đều nhắm thẳng về phía Thanh Lâm. 

Theo Lâm Tòng nhận thấy thì tuy thực lực của Thanh Lâm quả thực rất mạnh, một mình hoặc như thế nào cậu cũng không được, nhưng mười mấy người của Yêu tông ở đây, sao có thể để cậu rời khỏi.

Huống hồ, người của Thiên Đạo cung đều ở một bên nhìn, tinh thể của Thương Cung kia không quan trọng, vật này tuy quý giá nhưng lại không phải hiếm có đến mức không có, nhưng nếu thật sự bị Thanh Lâm cướp đi, sau khi việc này truyền ra ngoài, mặt mũi của Yêu tông biết giấu đi đâu?

“Muốn chết!” 

Ánh sáng đỏ trên người Thanh Lâm dao động lại tạo thành một vòng chắn phòng vệ màu đỏ, bóng dáng ấy xông thẳng đến, tay phải muốn nắm lấy Thanh Lâm lao đến.

Đối với những thuộc tính nguyên lực kia, hán vốn dĩ không hề tránh né, trong lúc bị tấn công, bàn tay kia còn bóp chặt cổ họng người này.

“Ngươi dám!” 

Người này quát to, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ hốt hoảng.

Thanh Lâm lạnh lùng hứ một tiếng, tay phải phát lực trực tiếp bẻ gãy cổ người này, đồng thời Đại đến lục xoay chuyển, trong giây phút ngắn ngủi đó, một sinh mạng đang sống sờ sờ trước đó này giờ chỉ còn lại một lớp da.

“Yêu thuật!” 

Mặt Lâm Tòng biến sắc, hắn đương nhiên nhìn ra được người này đã bị tinh hoa cả người của Thanh Lâm nuốt chửng, với công lực này, hắn cũng đã từng nghe qua, nhưng đó đều là người có ma khí ngập trời, sát khí vô tận, không ngờ rằng trên người Thanh Lâm lại nhìn thấy cảnh này.

Cùng lúc này, trong lòng hắn nổi lên sự tham lam, với công lực này, tốc độ luyện chế Yêu ma, nếu có được nó thì còn bàn gì đến thiên chất nữa, nhất định có thể khiến hắn nổi tiếng vang khắp Yêu tông!

Hắn vừa định mở lời nhưng chính vào lúc này, ánh mắt Thanh Lâm đột nhiên nhìn đến. 

Ánh mắt này khiến cho mặt Lâm Tòng biến sắc, chỉ cảm thấy trong đầu có sự chấn động nhẹ giống như bị điện giật vậy!

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an khó tả, Lâm Tòng không muốn tin, nhưng cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng, nhất là khi Thanh Lâm vừa giết thêm hai người nữa, hơn nữa sau khi nuốt chửng, khí tức lại đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Cố Nguyên!

Càng vào lúc này, bóng dáng Thanh Lâm vừa lóe qua, không màng đến sự tấn công của người khác mà công thẳng đến Lâm Tòng! 

Mặt Lâm Tòng biến sắc, hắn có một cảm giác rằng vừa nãy Thanh Lâm giao chiến với mình vốn dĩ không dùng hết sức, hoặc nói rằng... vốn dĩ đang đùa cợt mình!

Thấy Thanh Lâm xông đến, Lâm Tòng không nói lời nào, bóng dáng hung hăng lùi về sau.

Nếu nói về thực lực, có lẽ bản thân không phải là đối thủ của Thanh Lâm, nhưng nói về tốc độ, Lâm Tòng có niềm tin mãnh liệt. 

“Định!”

Nhưng chính vào lúc này, giọng nói bình tĩnh kia của Thanh Lâm đột nhiên truyền đến bên tai, Lâm Tòng hơi ngây người ra, hốt hoảng phát hiện ra bóng dáng của mình lại không thể nhúc nhích được!

Không chỉ không thể nhúc nhích, tâm tiệm của hắn cũng đang dần bị ngưng đọng lại trong lúc này, giống như trở thành người chết vậy, sự kinh hoản ập đến như thủy triều dâng lên vậy, có điều rất nhanh, sự kinh hoảng này đã nhanh chóng biến mất, bởi vì ý thức của hắn đã hoàn toàn không còn nữa. 

“Thanh Lâm!”

“Lâm Tòng chính là một trong các đệ tử ưu tú nhất của cảnh giới Cố nguyên trong Yêu tông ta, hon nữa còn là cháu trai của Lâm Thành Huy Lâm trưởng lão, ngươi dám động đến hắn, Lâm trưởng lão nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Sắc mặt của đám đệ tử của Yêu tông kia càng thay đổi liên tục, như những gì bọn họ nói, nếu Thanh Lâm thực sự giết chết Lâm Tòng, Lâm Thành Huy nhất định sẽ nổi trận lôi đình, ngay cả bọn họ cũng không thể sống yên ổn. 

Nhưng Thanh Lâm dường như không nghe thấy, trong lúc đến trước mặt Lâm Tòng, vỗ một chưởng ra, Lâm Tòng lập tức phun máu ra, lưng gần như muốn ngã người về sau.

Cùng lúc đó, với một chưởng này, ý thức của Lâm Tòng cũng đã hồi phục trở lại, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng loạn, trong giây phút ý thức hồi phục trở lại lập tức hét to: “Đừng giết ta, đừng giết ta, đừng...”

“Bùm!” 

Vừa dứt lời, nắm đấm của Thanh Lâm đã trực tiếp nhào đến vùng đầu kia, có điều không hề xuất hiện tình trạng máu văng tung tóe, bởi vì trong giây phút Thanh Lâm tấn công thì Đại đế lục đã xoay chuyển.

Bất cứ dòng máu nào đều có tinh hoa bên trong, Thanh Lâm sẽ không bỏ qua dù là một giọt.

“Đây...” 

Mắt thấy Lâm Tòng bị giết, đệ tử Yêu tông kia đã biết không thể đấu lại, lúc này cắn chặt răng lại, căm phẫn liếc nhìn Thanh Lâm rồi chạy trốn khắp nơi.

Chính vào trong lúc chạy trốn, bọn họ dường như cảm thấy tiếng gào thét trong cơ thể Thanh Lâm hình như... đã bộc phát rồi!

“Yêu nghiệt! Yêu nghiệt mà!!!” 

Trong giây phút này, sự khiếp sợ trong lòng bọn họ đã không thể tăng thêm được nữa, bọn họ vốn không phải đối thủ của trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên như Thanh Lâm, lúc này đột phá thành hậu kỳ, trong mắt bọn họ vốn dĩ giống như những con kiến cỏn con