Đế Diệt Thương Khung

Chương 151: Vân Khê




Ngay khi hai người này tìm đến, Thanh Lâm đã biết được rằng bọn họ chính là Khai Lân và Vũ Già trong miệng đệ tử của Yêu Xà tông.

Đối với ba cái chuyện này Thanh Lâm cũng cảm thấy cực kỳ chán ghét, vì vậy kỳ này đếu đã chơi thì phải chơi tới bến!

Sau khi cậu nói xong câu đó, không đợi đối phương trả lời cậu đã chớp một cái liền đến ngay trước mặt của Khai Lân. 

Tốc độ quá nhanh khiến cho Khai Lân mặt mày thay sắc.

Hắn ta nhanh chóng vừa lui về sau vừa hét: "Khốn nạn, các ngươi không phải nói là cậu ta chỉ mới trung kỳ cảnh giới Linh Đan hay sao?" 

Không ai mở miệng, hiển nhiên là tại bọn họ cũng không ngờ tới ba ngày trước Thanh Lâm vẫn còn là trung kỳ cảnh giới Linh Đan mà lúc ngày đây tốc độ thể hiện ra lại là tốc độ mà ngay cả đỉnh cao của cảnh giới Linh Đan cũng không bằng. 

Khai Lân muốn lui về sau nhưng Thanh Lâm không cho, cậu đấm một đấm ra, sấm sét nổ đùng đùng, nắm đấm cực lớn trực tiếp đấm vào đôi chân của Khai Lân, chỉ nghe được tiếng rắc, đôi chân dài miên man ấy trực tiếp bị đánh gãy.

"A!" Khai Lân kêu lên đau đớn, cũng là đang tức giận hét lớn, hắn chưa kịp ra tay mà chân đã bị đánh cho gãy.

"Ngươi muốn chết!" 

Ngay lúc này, Vũ Già kia rốt cuộc cũng phản ứng lại được, lạnh lùng hừ một tiếng, trên tay xuất hiện một cây kích ba mũi, cây kích ấy mang theo sát khí trực tiếp đâm về phía của Thanh Lâm.

Thanh Lâm đột nhiên quay đầu, thần sắc rất bình thản, bàn tay cậu chìa ra nắm lấy cây kích ba mũi đó, kéo mạnh một cái, thân hình béo phì của Vũ Già lập tức bị Thanh Lâm kéo về phía cậu.

Cùng lúc đó, Thanh Lâm đá một chân ra, nguyên lực chuyển động, trực tiếp đá về phía đầu của Vũ Già. 

Con ngươi của Vũ Già co rút cái, đương nhiên là vì không ngờ được Thanh Lâm lại ra tay độc ác như vậy, càng không ngờ được thực lực của Thanh Lâm lại mạnh như vậy!

Bên trong người hắn ta chấn động, nguyên lực lao ra hình thành một lá chắn màu xanh biển, nhưng khi lá chắn mới xuất hiện liền bị làm cho nổ tung!

"Bùm!" 

Cũng ngay lúc đó, chân trái của Thanh Lâm trực tiếp đá về phía đầu của Vũ Già, cái đầu mập mạp đó bị đá cho nổ tung, cơ thể mập mạp ấy cũng ngã cái rầm, làm cho bụi bay tùm lum.

Sau khi nuốt đi linh nguyên của gã mập đó, Thanh Lâm quay đầu nhìn về phía Khai Lân đang sợ hãi tột độ đó.

Con ngươi của Khai Lân không ngừng co rút, mau chóng lui về sau, trong lòng hắn ta đã sợ hãi đến mức không còn tâm tư để chiến đấu tiếp nữa. 

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Vũ Già đã bị Thanh Lâm giết chết, thực lực của Thanh Lâm không phải là thứ mà hắn ta có thể so sánh được!

"Đây là Yêu Xà tông, ngươi dám tùy ý giết chết đệ tử của Yêu Xà tông ta sao?" Mắt thấy Thanh Lâm đã đến gần, Khai Lân sợ hãi liền hét lớn lên.

"Nực cười, bọn ngươi đến tìm ta để quyết chiến, còn nói là không màn sống chết, giờ ngươi lại lôi ra Yêu Xà tông à?" 

Thanh Lâm cười lạnh: "Với lại, đây không phải là lần đầu tiên Thanh mỗ giết người ở Yêu Xà tông!"

Lời còn chưa dứt, bàn tay của Thanh Lâm đã chuyển động, một cỗ nguyên lực vọt ra nhanh chóng.

Nguyên lực này không phải là nguyên lực thuộc tính lôi, cũng không phải là nguyên lực Mệnh Hỏa, mà là nguyên lực được kết hợp bởi nguyên lực thuộc tính lôi và Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn! 

Bên trong Thanh Lâm truyền ra khí tức hủy diệt khiến cho Khai Lân mặt mày trắng bệch, hắn tự biết rõ loại nguyên lực này hắn không thể nào chống lại được.

"Sao ta lại lỗ mãng như vậy chứ, sao ta lại đụng vào tên sát tinh này chứ!" Trong lòng Khai Lân hối hận đến chết đi sống lại, hắn không sợ chết, nhưng, hắn không nên chết!

"Rầm!" 

Nguyên lực lao ra, không gian xung quanh xuất hiện những làn sóng, tốc độ thực sự không thể hình dung được, chỉ với một chốc lác thôi mà đã đánh vào người của Khai Lân khiến cho hắn ta trực tiếp nổ tung.

Chớp mắt thôi đã giết chết hai người làm cho đám đệ tử Yêu Xà tông đang đứng ở xung quanh ngây người ra đứng đó, khi bọn họ phản ứng lại thì chỉ biết nhìn hai thi thể không còn nguyên vẹn đó rồi thở một hơi dài.

"Thanh mỗ không có ác ý với yêu thú, cũng không muốn gây chuyện ở nơi đây nên mong quý vị hãy tự biết thân biết phận!" 

Quét mắt nhìn đám người đó xong Thanh Lâm định rời đi.

"Ha ha, khẩu khí lớn thật!"

Ngay lúc đó truyền đến một tiếng cười yêu kiều, Thanh Lâm ngẩn đầu lên, chỉ thấy phía xa có một bóng người đang bay đến, dưới chân của người đó là một tấm vải gấm ngũ sắc, thân hình gợi cảm, làm cho người ta phải rung động, khuôn mặt của người ấy càng là nghiên nước nghiên thành! 

Đây là một cô gái, khoác trên người một bộ đồ màu xanh lá nhạt, trên chiếc cổ trắng ngần một xâu vòng cổ minh châu trong suốt, đôi mắt long lanh, đôi mày thanh tú, ngũ quan tinh tế, toàn bộ đều như ông trời cố tình khắc ra, cả người toát ra một loại khí chất khiến cho người khác khó có thể nói rõ, như là trong sáng, nhưng cũng như yêu mị trái ngược hoàn toàn trong sáng.

Sau khi nàng xuất hiện, đệ tử Yêu Xà tông xung quanh liền lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, trong sự ngưỡng mộ đó còn chêm thêm sự cung kính.

"Bái kiến đại sư tỷ Vân Khê!" 

Cô gái ấy gật nhẹ đầu từ từ đáp xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh rồi nhìn chằm chằm Thanh Lâm, chầm chậm nói: "Ngươi chỉ là loài người, thế mà dám làm càn ở Yêu Xà tông ta, thật sự là quá khinh thường Yêu Xà tông bọn ta rồi đấy!"

Thanh Lâm lộ ra vẻ mặt không biết nhẫn nại: "Nếu cô muốn ra tay thì không cần nhiều lời nữa!"

"Vân Khê đây không dám ra tay với ngươi, lỡ như bị ngươi giết chết thì quá thiệt thòi cho ta rồi." Cô gái ấy lắc đầu, nhất cử nhất động đều khiến cho người ta động lòng. 

"Ta đến đây là muốn nhờ ngươi giúp một việc." Vân Khê bễu miệng rồi nói.

Nghe xong, đám đệ tử Yêu Xà tông ở xung quanh liền chau mày, bọn họ đều tưởng rằng đại sư tỷ sẽ ra tay đối phó với cậu ta, nhưng không ngờ là nàng lại giống như Đại trưởng lão cứ cho qua chuyện.

"Thanh mỗ đang bận, không có thời gian." Thanh Lâm không nhẫn nại trả lời. 

"Ngươi sẽ có thời gian..."

Vân Khê nhìn Thanh Lâm cười yêu kiều: "Nơi đó có mãnh thú Hoang Cổ, cho dù là một giọt máu cũng đủ để gia tăng sức mạnh trong cơ thể của ngươi rồi!"

Thanh Lâm ngẩn đầu lên hỏi: "Cô biết ta là thể tu?" 

"Ta đương nhiên biết." Vân Khê cười cười.

Thanh Lâm im lặng, cậu không có hỏi Vân Khê tại sao cô lại biết được, nhưng cậu chắc chắn rằng Vân Khê không nói dối, nếu không nàng cũng sẽ không nói lời chắc chắn như vậy.

Việc tu luyện thân thể thực sự quá gấp bách rồi, trên Xích Vân còn có Tử Nguyệt và Thanh Nhật, nhưng Thanh Lâm của lúc này chỉ mới ở trong phạm vi Xích Vân mà thôi. 

"Cô muốn xin giúp chuyện gì?" Suy nghĩ một hồi Thanh Lâm lên tiếng.

"Vân Khê biết các hạ không tin hoàn toàn, các hạ hãy xem qua vật này rồi hẵng nói tiếp." Vân Khê vẫy tay, một cuộn Ngọc Giản xuất hiện ngay trong tay Thanh Lâm.

Thanh Lâm cầm lấy nhìn vào bên trong, cả người cậu rung lên! 

Bên trong Ngọc Giản không phải là lời nói hay chữ mà là một bức tranh.

Bức tranh ấy rõ ràng là ở dưới lòng biển, bên trong có thi thể của yêu thú cực kỳ to lớn, mà cụ thể là không phải một con mà là rất nhiều con!

Vả lại những thi thể này không bị thối rửa, nó còn nguyên vẹn, điều này đồng nghĩa với việc bên trong thi thể còn có máu. 

Nhưng điều khiến Thanh Lâm kinh ngạc không phải là những thi thể này mà là khoảng trống chính giữa những thi thể này là một cái động cực lớn, bên trong cái động đó phát ra ánh sáng đỏ rực kinh người!

Ánh sáng đỏ đó với ảnh sáng đỏ của Thanh Lâm y chang nhau không khác gì!

Thậm chí ngay khi Thanh Lâm thấy được ánh sáng đỏ đó, cậu cũng cảm thấy được ánh sáng đỏ trong người mình đang động đậy không ngừng, có cảm giác như muốn vọt ra ngoài ngay. 

Cũng ngay giây phút đó, Đế Linh bên trong đan điền của Thanh Lâm đột nhiên đứng dậy, trên mặt lỗ rõ vẻ kinh ngạc.

"Đó là Xích Vân!"