Đế Diệt Thương Khung

Chương 109: Roi chí tôn




Đối với Thanh Lâm, ban đầu Lâm Đồng Phỉ chỉ tán thưởng, còn lúc này đây lại là sự nể phục triệt để.

Dù là sức mạnh của Hồng Thiên kiếp hay là tốc độ hấp thụ tinh lực, hắn đều thua xa, khoan hãy nói đến tốc độ hấp thụ, chỉ nói về Thiên kiếp thôi, Lâm Đồng Phỉ đã sống biết bao nhiêu năm nay, chưa hề nghe nói đến ai có thể đem toàn bộ sức mạnh của nó dung nhập vào trong cơ thể của mình.

Thậm chí vào lúc hắn ra tay đã không còn vì để thử thách Thanh Lâm, mà là muốn xem xem, Thanh Lâm rốt cục còn có thể giở thủ đoạn nào nữa.

Sau khi hắn nói xong, chân vừa cất bước, bóng người liền biến mất trong tích tắc!

Lần tấn công này, không phải lấy sức mạnh chống đỡ, mà là... muốn lấy tốc độ để giành chiến thắng!

Con ngươi Thanh Lâm co lại, ba đôi cánh ở phía sau lưng ấy đồng thời vỗ đập, thân người của cậu ta cũng nhanh chóng bay lên trên không trung, xem ra với tốc độ này, không hề chậm hơn so với cao thủ vừa bước vào cảnh giới Bổn Thần, đây cũng là một ưu điểm lớn của phép thuật đôi cánh thần, nên biết rằng, chỉ có bước vào cảnh giới Bổn Thần mới có thể đi bộ trên không.

Thế nhưng, tốc độ của cậu ta, trong mắt của Lâm Đồng Phỉ lại quá chậm quá chậm.

“Bùm!”

Thanh Lâm vừa bay lên không trung, bóng người của Lâm Đồng Phỉ liền xuất hiện ở phía sau lưng cậu ta, một quyền đấm lên đôi cánh ấy.

Trọng lực của một cú đấm này, Lâm Đồng Phỉ lúc này đã bị áp chế tại cảnh giới Tinh Hoàng, rõ ràng không hề nhẹ tay, trực tiếp đánh tới Thanh Lâm phun ra máu tươi, xương cốt ở sau lưng nhanh chóng nứt vỡ.

Thế nhưng, quả Hóa tôn tại lúc này lại lần nữa xuất hiện uy lực chữa thương, xương cốt bị nứt gãy của Thanh Lâm dường như trong khoảnh khắc vỡ vụn ấy ngay lập tức được nó chữa trị khôi phục.

Cảnh tượng này khiến cho trong lòng Thanh Lâm có chút khâm phục bản thân, may mắn lúc trong cánh cửa sương mù thứ hai mình đã chọn quả Hóa tôn mà không phải là bức tượng điêu khắc đó hay là ngọn nến.

Tốc độ của Lâm Đồng Phỉ thực sự quá nhanh quá nhanh, Thanh Lâm rõ ràng không kịp phản ứng, cả người vang lên tiếng bùm bụp, máu tươi không ngừng phun trào như không cần tiền vậy, nếu không có quả Hóa tôn thì Thanh Lâm của lúc này dù có mang thân xác của tộc Đế Thần thì e là cũng đã bị đánh đến thịt nhão.

“Tiểu sư đệ, có vậy thôi cũng đã không ổn rồi sao?” Lời nói của Lâm Đồng Phỉ vang lên bên tai, Thanh Lâm quay đầu nhìn đi, chỉ thấy đối phương không còn tấn công nữa mà dừng lại trên hư không, trong đôi mắt ấy thoáng hiện lên tia thất vọng.

Cũng không hẳn là thất vọng, mà bởi vì Thanh Lâm không giở ra chiêu gì khiến hắn sợ hãi nữa.

Suy nghĩ này cũng khiến cho bản thân Lâm Đồng Phỉ có chút vừa muốn khóc vừa buồn cười, phép thuật đôi cánh thần đó, sức mạnh của Thiên kiếp vâng vâng, cũng đã khiến cho bản thân vô cùng kinh hãi rồi, nếu còn có nhiều hơn nữa, mình còn có mạng sao?

Thế nhưng, vào lúc hắn ta suy nghĩ như vậy, Thanh Lâm đang bay lơ lửng ở trên không đó lần nữa lấy ra thêm một món.

Đó là một cây roi dài, cả cây roi đều lấp lánh màu vàng, dài khoảng hai trượng, trông giống như một cây roi dài làm bằng vàng.

“Đây là... roi Chí tôn?” Con ngươi của Lâm Đồng Phỉ co mạnh lại.

Hắn dụi dụi mắt, hiển nhiên, cây roi dài này thật sự khiến hắn kinh hãi, đã vượt xa sự hấp thụ tinh lực của Thanh Lâm.

Roi Chí tôn, hắn chưa từng thấy qua, bởi vì trong tinh vũ này chỉ có một cây!

Chẳng qua là trên sổ sách được Cuồng Linh Chí Tôn lưu giữ lại, hắn đã từng tìm hiểu qua điều này.

Cây roi này không phải do con người luyện chế mà ra, mà là từ thuở hồng hoang sơ khai, trải qua vạn vạn năm, tự ngưng tụ lại mà nên.

Không ai biết được cây roi này rốt cục có những tác dụng gì, nhưng nó có tác dụng chuyên đánh tâm thần, nhưng lại đủ để khiến cho sắc mặt của ai cũng thay đổi hẳn.

Đã từng có vô số cao thủ muốn có được, vì vậy trong tinh vũ này đã nổi dậy trận mưa máu tanh, một trận chiến nghiêm trọng nhất mà Lâm Đồng Phỉ từng biết chính là trận đẫm máu của hơn mười “tinh quốc” ở trong bản đồ cấp bốn, trận chiến đó đã chết không dưới hàng nghìn tỷ người, trong đó, không chỉ có các loại chí tôn, thậm chí còn có hơn mười vị Thánh Tôn cùng với nhiều vị Thần Hoàng!

Ôi Thần Hoàng, đó chính là cao thủ mạnh nhất trong bản đồ tứ cấp đó!

Vả lại đã có nhiều người chết đến như vậy, mục đích... cũng chỉ là vì cây roi Chí Tôn này!

Khoan hãy nói đến uy lực của roi Chí Tôn này, chỉ nói đến trận chiến đẫm máu vì nó mà diễn ra, đã đủ để thấy được độ đáng quý của nó rồi.

Không chỉ cây roi Chí Tôn, bất cứ thời đại hồng hoang nào, những vật phẩm do trời đất tự ngưng tụ mà nên đều vô cùng quý báu.

Lâm Đồng Phỉ đã từng ảo tưởng mình có được roi Chí Tôn, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng, cả tinh vũ này, bảy bản đồ lớn, dân số đâu chỉ vạn vạn tỉ, còn cây roi Chí Tôn này, lại chỉ có một cây, với thực lực của hắn, tuy được xem là cao thủ trong bản đồ cấp ba, nhưng so với bản đồ cấp bốn, bản đồ cấp năm cùng với bản đồ cấp sáu và bản đồ cấp bảy tuyệt đỉnh đó, hắn ta không là gì cả?

Nhưng hắn thế nào cũng không ngờ đến được, cây roi Chí Tôn này xuất hiện trong tay Thanh Lâm!

“Tiểu sư đệ... ngươi... có thể cho sư huynh xem thử cây roi này được không?” Lời nói của Lâm Đồng Phỉ run rẩy, ánh mắt cứ đọng mãi trên cây roi Chí Tôn.

Hắn khó mà tin được, tên oắt con ở cảnh giới Linh Đan, vả lại còn là cảnh giới Linh đan ở trên tinh cầu bị bỏ hoang mà lại có được cây roi Chí Tôn.

Thanh Lâm chau mày lại, cậu ấy không biết trong lòng Lâm Đồng Phỉ đang nghĩ gì, càng không biết được lai lịch của roi Chí Tôn này, nhưng từ ánh mắt khát khao của Lâm Đồng Phỉ cũng có thể đoán ra được, cây roi này, e là còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình.

Tuy ánh mắt của Lâm Đồng Phỉ cứ chú ý về cây roi Chí Tôn, nhưng mà cũng thấy được cái chau mày của Thanh Lâm, nhất thời phản ứng trở lại, hít một hơi thật sâu, bàn tay vỗ vỗ ấn đường, nhất thời có một giọt máu màu vàng bay ra lơ lửng.

“Đây là máu vàng Bổn Mệnh của ta, yên tâm, ta sẽ không cướp đoạt cây roi này của ngươi, nếu như ta làm chuyện bỉ ổi như vậy, giọt máu này trong tay ngươi có thể tùy ý nắm giữ sự sống chết của ta.” Lâm Đồng Phỉ đặt giọt máu vàng này ở trước mặt Thanh Lâm, cẩn thận nói, dường như e sợ Thanh Lâm từ chối.

Thanh Lâm thấy vậy càng chau mày chặt hơn, khó mà tưởng tượng, cây roi này rốt cuộc là vật gì mà có thể khiến Lâm Đồng Phỉ bận tâm đến vậy.

“Ta chỉ là xem một cái...” Trong lời nói của Lâm Đồng Phỉ dường như có mang theo ngữ khí cầu xin.

Thanh Lâm im lặng trong chốc lát, nhận lấy giọt máu vàng ấy, rồi chẳng nói lời nào, ném trực tiếp cây roi Chí Tôn sang cho Lâm Đồng Phỉ.

Lâm Đồng Phỉ mừng như điên, hai tay chụp lấy cây roi Chí Tôn, tỉ mỉ vuốt ve một hồi, ánh mắt hầu như lướt qua mỗi một tấc của cây roi Chí Tôn, cuối cùng xác nhận nó hoàn toàn giống với những gì sổ sách ghi chép lại của sư tôn!

“Vù vù...”

Lâm Đồng Phỉ hít một hơi thật sâu rồi rì rầm nói: “Không thể ngờ được...”

Hắn nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc mở ra không hề có chút lưu luyến, trực tiếp ném lại roi cho Thanh Lâm, sau đó cười nói: “Sao nào? Còn thật sự muốn giết ta không?”

Thanh Lâm trơ ra, tỏ vẻ ngại ngùng, đón lấy cây roi Chí Tôn, rồi sau đó trả lại giọt máu vàng. Bổn Mệnh cho Lâm Đồng Phỉ.

“Nhớ kĩ, nếu sau này thực lực không đủ, cho dù có đe dọa đến tính mạng, cũng không được để lộ cây roi này ra ngoài, trừ phi ngươi có thể giết chết toàn bộ người đã xem qua cây roi này!”

Sau khi ấn giọt máu vàng Bổn Mệnh vào trong ấn đường, Lâm Đồng Phỉ lại hít một hơi thật sâu, ánh mắt dán chặt vào Thanh Lâm, trong lời nói mang theo sự âm u và lạnh lẽo.

Thanh Lâm run sợ hỏi: “Cây roi này rốt cuộc là vật gì?”