Đế Diệt Thương Khung

Chương 103: Chúc ngươi may mắn




Ba ngày sau.

“Cây cầu của tạo hóa... cây cầu của tạo hóa... Nơi đây, quả thực chính là phúc địa của ta!”

Thanh Lâm thì thào tự nói, hai tay vươn ra, ngửa đầu chỉ lên trời, đối với người khác thì cực kỳ sợ hãi tính hủy diệt của sấm sét, nhưng giờ phút này đánh lên trên người cậu lại giống như là dính rất nhiều tro bụi, như đang tắm cho cậu. 

Dưới tình huống này, khuôn mặt hung hăng của cao thủ bản đồ cấp ba hơi rung rẩy nhìn chăm chú vào người cậu, nơi của mình được xưng tụng là “vùng đất chết”, nhưng đối với tên nhóc con này, tại sao lại... hợp như thế?

Hấp thụ ngàn vạn tia sấm sét làm cho lòng của hắn cực kỳ đau đớn, phải biết rằng, những tia sấm sét này cũng không phải tự nhiên mà đến, chính là hắn liên tiếp kết nối hết tám ngôi sao sấm sét, trải qua ngàn trăm vạn năm mới hình thành được.

“Nuốt đi, ta lại muốn nhìn xem cuối cùng ngươi có thể nuốt được bao nhiêu!” Cao thủ ấy hừ một tiếng tận đáy lòng, nhưng cái hừ lạnh này, lại cực kỳ không nắm chắc, nó không phải là khuyến khích. 

Không nói đến hắn đang như thế, giờ phút này, Thanh Lâm đang tắm rửa trong ngàn vạn tia sấm sét kia, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, hai mắt đang khép hờ cũng chậm rãi mở ra.

“Đột phá rồi sao?”

Cảm giác được nguyên lực thuộc tính lôi đang cuồng bạo mãnh liệt bên trong cơ thể, khóe miệng Thanh Lâm càng cười lớn. 

Lôi vốn là thuộc tính hiếm thấy, tu luyện cực kỳ gian nan, dù sao thì nó không giống như thuộc tính Ngũ Hành, trời đất đều có, chỉ những khi thời tiết thay đổi, tu sĩ tu luyện thuộc tính lôi mới có thể hấp thụ được.

Thanh Lâm vì thế đã từng vật lộn với điều này, thậm chí còn cực kì mong chờ Thiên kiếp xuất hiện, dù sao chỉ có như vậy mới có thể tu luyện.

Mà nơi đây quả thực giống như được tạo ra dành cho Thanh Lâm, nếu người khác tu luyện thuộc tính lôi, thật sự vào trong chỗ này, cũng chỉ có thể nuốt cẩn thận từng li từng tí, bởi vì này những tia sấm sét này thật sự là rất nhiều, hơn nữa tính hủy diệt cũng rất mạnh, muốn hấp thụ thì cũng không phải là đơn giản như vậy. 

Nhưng Thanh Lâm không như vậy, cậu có Đại Đế lục, có thể hấp thụ lập tức nuốt, hơn nữa còn có thể dùng để luyện hóa Đại Đế lục!

Hơn nữa, trong cơ thể của cậu chẳng những có nguyên lực thuộc tính lôi mà còn có thêm Thiên kiếp màu đỏ kia, nếu đem cậu ví von thành là đồ vật thì thuộc tính lôi kia là chén, Thiên kiếp màu đỏ kia là cái vạc lớn!

Giờ phút này, tu vi của Thanh Lâm đã đột phá cảnh giới Linh Đan, nhưng vẫn tăng trưởng ổn định, dường như với cậu mà nói, cũng vẫn không có các loại cảnh giới nhất định. 

Về phần Thiên kiếp màu đỏ kia, sau một thời gian dài cắn nuốt, con rắn nhỏ bằng ngón tay kia đã biến thành cánh tay giống như mãng xà lớn!

Giờ phút này uy lực của Thiên kiếp màu đỏ kia lập tức làm cho Thanh Lâm cảm thấy rung rẩy một chút, cậu thậm chí có cảm giác không cần dùng thủ đoạn, chỉ dựa vào Thiên kiếp màu đỏ này là có thể lập tức chiến đấu một trận với trung kỳ cảnh giới Linh Đan!

Có lẽ nơi đây vốn là có rất nhiều sấm sét, cũng có lẽ là đặc thù của chỗ này, tóm lại, lúc sau khi Thanh Lâm đột phá đến cảnh giới Linh Đan, cũng không có Thiên kiếp xuất hiện. 

Như thế làm cho Thanh Lâm thoáng có chút thất vọng, Thiên kiếp và những tia sấm sét này không giống nhau, đều tương đương với nguyên lực thuộc tính lôi tinh khiết, hấp thụ Thiên kiếp một ngày, cao nhất có thể hấp thụ mười ngày, thậm chí mấy chục ngày!

Cậu thật tình không biết suy nghĩ như thế nếu như bị người khác biết được chắc chắn sẽ mắng cậu xối đầu.

Thiên kiếp là cái gì? Người độ kiếp, tám chín mười phần đều sẽ chết, vật mà người khác không muốn động vào thì Thanh Lâm lại ngóng trông nó đến? 

Tìm đường chết!

……

Thời gian qua nhanh, trong nháy mắt, đã qua mười ngày. 

Sấm sét ở đây tuy nói là nhiều, nhưng Thanh Lâm lại cảm thấy, hình như không tinh khiết như lúc cậu vừa mới tới.

Hơn mười ngày hấp thụ, mới khiến cho nguyên lực thuộc tính của cậu đạt tới cảnh giới Linh Đan đỉnh cao giai đoạn đầu mà thôi, Thiên kiếp màu đỏ kia cũng không có tiến triển nhiều lắm.

“Tinh khiết hay không thì dù sao ở đây sấm sét nhiều như vây, đủ có thể làm cho nguyên lực thuộc tính lôi của ta đột phá đến cảnh giới Bổn Thần.” Thanh Lâm thì thào. 

Nghĩ đến đây, cậu có hơi hưng phấn, cảnh giới Bổn Thần à, đây chính là cảnh giới làm cậu nhìn lên, chắc chắn không phải là cảnh giới Ngưng Cơ và cảnh giới Cố Nguyên có thể sánh được.

Nhưng vào thời khắc này, giọng nói của cao thủ lại ầm ầm vang lên lần nữa, vang vọng bên tai Thanh Lâm.

“Dùng thực lực bản thân vượt qua cửa sương mù, công kích một lần cảnh giới Khai Thiên, hủy diệt linh hồn của Đại Địa Chí Tôn trong một lần!” 

Lời nói vừa dứt, ngàn vạn tia sấm sét kia lập tức biến mất, cửa sương mù thứ tư cũng xuất hiện ở trước mặt Thanh Lâm.

Nghe thấy giọng nói đó cậu có một tia không vui, Thanh Lâm sững sờ, theo phản xạ hô lên: “Đừng nóng vội mà, ta còn chưa nuốt đủ mà, đợi lát nữa...”

Lời còn chưa dứt, thân hình của cậu đã trực tiếp đi vào cửa sương mù. 

Không phải là Thanh Lâm tự nguyện mà là có một luồng sức mạnh cực lớn đẩy cậu vào trong cửa sương mù thứ tư.

……

“Cái tên nhóc con này, tham chết ngươi đi!” 

“Nếu không phải là bản tôn cố ý giảm bớt tinh hoa của sấm sét, đừng nói là tám ngôi sao, là tám mươi cái cũng bị ngươi nuốt luôn rồi!”

“Tức chết ta rồi, tức chết ta...”

“Quả thực chính là quái thai! Quái thai! Chẳng những có được cái trường đao màu đen kia, càng có năng lực nuốt sấm sét vô hạn kia, rốt cuộc là con cái nhà ai mà chạy đến nơi của ta quậy phá vậy!” 

“Nếu như không phải sợ người phía sau ngươi trách tội thì bản tôn đã lập tức đá ngươi ra ngoài rồi!”

“Tên nhóc con, để bản tôn xem ngươi có loại năng lực gì...”

“Ừ? Còn chưa nhìn rõ à?” 

“A!”

Bên trong một cung điện xa hoa rộng lớn, tên cao thủ bản đồ cấp ba toàn thân run rẩy, không ngừng nhảy tưng tưng.

Ngàn trăm vạn năm qua, người vào đây không phải là không có, còn rất nhiều, nhưng cũng có hạn chế, như Thánh Dược sơn này thì phải là cảnh giới Cố Nguyên với Phương Đan sư mới có thể vào. 

Dưới sự hạn chế này, dường như người đi vào đây, đều chết là không nghi ngờ gì, chỉ có vỏn vẹn mấy người, xông đến tầng thứ hai, lại bị chết trong tay của Tô Ngọc như cũ, duy nhất một người vào đến tầng thứ ba, thiếu chút nữa bị sấm sét đánh chết, nếu không phải là hắn ta có tài, giữ hắn ta lại, kết cục tất nhiên cũng là hồn bay phách tán.

Nhưng mà Thanh Lâm, đi qua một đường giống như là đi dạo qua vườn hoa nhà mình, dường như không hề có nguy hiểm, lại được mang về không ít đồ, chuyền này hắn làm sao không phẫn nộ cho được!

“Sư tôn, ngài đây là...” Sau lưng tên cao thủ là một gã đàn ông chậm rãi đi tới, bộ dáng hắn tuấn dật, dáng tươi cười long lanh, giống như một cơn gió nhẹ mùa xuân. 

Thoạt nhìn hắn, không hề cung kính với tên cao thủ kia, tình huống như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, một là không quan tâm, mà là có quan hệ vô cùng tốt.

Rất rõ ràng, trong lời nói của hắn thì có thể nhận ra, hắn thuộc vế thứ hai.

“Tự xem đi!” Tên cao thủ kia trợn trắng mắt, hừ lạnh nói. 

Người đàn ông kia lộ ra vẻ khó hiểu, nhìn vào màn hình hư ảo phía trước, hơi sững sờ, không khỏi lộ ra dáng vẻ tươi cười và thán phục.

Sự việc xảy ra của Thanh Lâm từ cửa sương mù thứ nhất đến cửa sương mù thứ ba, hắn đều nhìn thấy hết, nghĩ đến tình huống mà chính mình xông vào cửa sương mù thứ ba này khi xưa, liền nở nụ cười khổ.

“Tên nhóc này...” 

“Hừ, ba cửa sương mù cậu ta đều đi qua dễ dàng hết rồi, cửa thứ tư và thứ năm kia, cũng không thể đơn giản như thế!” Tên cao thủ kia hừ một tiếng, ngón tay điểm nhẹ, hai ấn phù xuất hiện, trực tiếp một chút tại cái kia hư ảo không gian phía trên.

Thấy vậy, người đàn ông trẻ tuổi kia lắc đầu, trong mắt hiện ra một sự bất đắc dĩ, thầm nghĩ trong lòng: “Chúc ngươi may mắn...”