*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những chuyện quan trọng nhất lại chẳng thể nhìn thấy bằng đôi mắt.
—— Hoàng tử bé[1]
Hứa Bình đã không đến trường.
Cậu trước hết về nhà một chuyến, khi tra chìa khóa vào ổ, cậu còn lặng lẽ đứng ngoài cửa một hồi.
Không hiểu vì sao cậu chợt cảm thấy có chút sợ hãi, hai chân mềm đến không còn sức.
Sau khi thầm khích lệ bản thân một trận, cậu mới bước qua cánh cửa.
Cái hộp sắt đỏ không ở dưới gầm bàn, Hứa Chính luôn đem những món đồ chơi mình yêu thích nhất đặt ở nơi đó, nhưng hôm nay những món đồ chơi kia không ở bất kỳ đâu trong gian phòng này.
Hứa Bình đứng ngay giữa phòng khách, tất cả các cửa đều mở rộng, cửa sổ phòng ngủ của cậu và Hứa Chính để hở một cái khe nhỏ, gió lùa vào cuốn chiếc rèm cửa màu vàng không ngừng bay lượn.
Biết rõ em trai không ở nhà, cậu vẫn gọi một tiếng: “Tiểu Chính!”
Không có người trả lời.
Cậu đứng một hồi, chạy đến trước tủ âm tường trong phòng bếp lấy cái ly, rót đầy nước, ừng ực ừng ực uống cạn.
Thật khát, cậu nghĩ.
Rót ly nước thứ hai, chỉ uống được phân nửa đã cảm thấy buồn nôn, nằm úp sấp ở bồn rữa chén ọe vài tiếng, thế nhưng cái gì cũng không nôn ra.
Cậu đem nửa số nước còn lại đổ hết, đặt cái ly về vị trí cũ.
Ở đây thật quá an tĩnh.
Tuy rằng lúc Hứa Chính ở nhà không hay nói chuyện thế nhưng lại chế tạo ra đủ loại thanh âm, thằng bé tay chân vụng về, có đôi khi bước đi sẽ đụng vào bàn phát ra thanh âm lộc cộc, thế nhưng trước sau lại không nghe được tiếng thằng bé kêu đau.
Hứa Bình ở trong phòng làm bài tập thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn em trai, bảo đảm thằng bé không gặp rắc rối. Ban đầu cậu thỉnh thoảng còn gác bút lại đi tìm xung quanh, thế nhưng sau này lại đơn giản chỉ là ngồi trên ghế gọi một tiếng, Hứa Chính sẽ yên lặng xuất hiện trước mặt cậu. Mặc kệ lúc đó Hứa Chính đang làm gì, cũng không quản cậu đã gọi bao nhiêu lần, chỉ cần anh trai gọi tên Hứa Chính sẽ giống như cún con được chủ nhân kêu gọi, lập tức xuất hiện.
Có đôi khi Hứa Chính bị chọc giận trong trường, về đến nhà sẽ không ngừng gọi Hứa Chính để xả giận, nhìn em trai đi tới trước mặt mình sau đó cái gi cũng không nói liền đem đối phương đuổi trở về. Hứa Chính đã chạy qua chạy lại giữa phòng của hai người hơn mười chuyến, mệt đến trán rướm mồ hôi nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng trung khuyển ngốc nghếch đó, nửa câu oán trách cũng không có.
Một Hứa Chính như vậy lại bởi vì việc vặt như cậu muộn nửa giờ mà phát cơn giận lớn.
Hứa Bình nghĩ, bản thân đại khái chó đến tận bây giờ cũng không hiểu được trong đầu Hứa Chính đang nghĩ gì.
Cậu vẫn cảm thấy em trai là ngu ngốc, phản ứng trì độn, khuyết thiếu cảm tình vậy nên không chút kiêng kỵ dù là lời nói hay việc làm, không chỉ đấm đá em ấy còn bảo em ấy đi chét.
Kỳ thực, người vẫn khi dễ và tổn thương Hứa Chính là bản thân vô liêm sỉ của cậu đi.
Hứa Bình đỏ vành mắt, hung hăng kéo lỗ tai của mình.
Đi tìm thôi, đi tìm Hứa Chính rồi mang em ấy về nhà, lần này nhất định phải theo bên cạnh nói xin lỗi với thằng bé.
Cho dù có ngu ngốc, Hứa Chính cũng là đứa em trai duy nhất, quý báu nhất của cậu.
Cầu cầm chìa khóa lên, khóa cửa lại.
Mặt trời là màu trắng.
Hứa Bình không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới những lời này.
Hứa Chính trong quãng đời tiểu học chỉ kéo dài nửa năm của mình đã từng vẽ một bức tranh, là đề bài do giáo viên mỹ thuật đưa ra, đại khái gọi là ‘Dưới bầu trời’ hay ‘Một ngày tốt đẹp’ gì đó. Mỗi bạn nhỏ trong lớp hầu như đều sẽ vẽ một vầng mặt trời đỏ tươi trên góc giấy, bên dưới mặt trời có hoa có cây có nhà lầu có đường lớn, trên mặt cỏ lại dùng bút đơn giản phác họa bóng dáng người một nhà.
Bức tranh của Hứa Chính chỉ có một mình trong một vòng tròn trống rỗng thật to, chiếm cứ đến tận 2/3 diện tích bảng vẽ, những phần khác đều bị sắc xanh lam lấp đầy, thoạt nhìn có chút giống ‘Thanh thiên bạch nhật kỳ’[2]của Quốc dân đảng.
Lúc cậu tới phòng giáo viên nộp bài tập đã nhìn thấy giáo viên mỹ thuật vỗ bàn răng dạy Hứa Chính: “Trò đang vẽ cái quái gì đó?!”
Hứa Chính trả lời: “Mặt trời, màu trắng.”
Bài tập mỹ thuật bị giáo viên cho không điểm, phát xuống bắt làm lại, Hứa Chính lại phạm vào cố chấp không chịu vẽ bức tranh khác, cuối cùng đành phải để anh trai làm thay.
Hứa Bình một bên vẽ tranh một bên giận đến hết hơi, mắng: “Mày sao lại đần như vậy! Vẽ cây vẽ núi có gì khó, tao vì sao lại có đứa em ngu như mày chứ!”
Hứa Chính suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trả lời: “Không cần núi, mặt trời là đủ rồi.”
Chuyện này bị Hứa Bình xem như bằng chứng cho sự ngu ngốc của em trai, giữ mãi trong đầu thật lâu.
Hứa Bình đi trên con đường thông đến bãi đất trống, mặt trời nóng cháy phơi cánh tay của cậu đau đến bỏng rát.
Giáo viên môn vật lý nói, đừng để màu sắc của ngọn lửa lừa gạt, nhiệt độ của ngọn lửa càng cao màu sắc càng nhạt, khi mở bếp gas ra, chỉ có một đoạn trên của ngọn lửa là màu đỏ, càng đi sâu xuống gốc màu sắc sẽ chuyển dần về lam nhạt, còn có một loại ngọn lửa mắt thường không thể nhìn thấy —— chúng nó phát ra ánh sáng kịch liệt chói chang, dùng mắt thường của con người không thể nhìn thẳng —— đó là ngọn lửa màu trắng, là loại có nhiệt độ cao nhất.
Vậy, mặt trời là màu gì đâu?
Cả khu đất đều trống rỗng, trong hố cát còn nguyên cái hộp sắt đỏ mà ngày hôm qua bọn họ đã để quên lại.
Ngay cả trong khu nhà ký túc xá cũng yên tĩnh, tất cả mọi người nếu không đi làm thì đi học hết rồi.
Hứa Bình bắt tay trước miệng tạo thành hình loa, lớn tiếng gọi tên em trai nhiều lần.
Tiếng gọi đập vào những tòa nhà rồi vọng trở về, giống như có vô số cậu đang hướng về cả thế giới dùng toàn sức kêu gọi Tiểu Chính.
Em trai đương nhiên không trả lời.
Băng gạc trên đầu Hứa Bình sũng nước, chậm rãi chảy xuống.
Bạn đã từng mất đi một thứ vô cùng trọng yếu gì đó không?
Hứa Bình tỉ mỉ đem cả khu nhà bỏ hoang lục soát ba lần, vẫn không tìm được em trai.
Cậu còn đặc biệt chạy một chuyến tới trường cho trẻ em đặc biệt, giáo viên nơi đó thấy cậu còn kỳ quái hỏi: “Hứa Chính hôm nay sao lại không đi học?”
Hứa Bình muốn nói em trai đã lạc mất, thế nhưng câu nói kia đã đến bên miệng lại thế nào cũng không phun ra được, cuối cùng chỉ đành nói thân thể Hứa Bình không khỏe.
Giáo viên là người rất tốt, còn nói với Hứa Bình: “Vậy em về bảo Hứa Chính nghỉ ngơi cho tốt.” Cuối cùng còn quan tâm Hứa Bình, “Đầu của em làm sao vậy? Băng đến khoa trương như vậy.”
Hứa Bình đáp: “Em bị ngã đập đầu.” Sau đó lòng như lửa đốt chạy đi.
Cứ tìm quanh quẩn như vậy suốt buổi chiều, Hứa Bình vừa mệt vừa đói, vết thương trên đầu hình như cũng vỡ ra, giống như bị người chèn vào một đoạn thép, đau đớn đến khó nhịn.
Cậu dự định về nhà uống miếng nước, ăn chút gì đó rồi lại ra ngoài tìm người. Biết đâu đến khi cậu về nhà, Hứa Chính cũng đã trở về rồi đi?
Cậu kéo hai cái chân nặng nề lên lầu, đẩy nhẹ, cửa tự nhiên mở.
Hứa Bình kích động hô to: “Tiểu Chính!”
Trong phòng khói mù lượn lờ, chú Trương ngồi trên ghế ở phòng khách cúi đầu hút thuốc, dưới chân là một đống tàn tro.
Hứa Bình dọa cho giật mình: “Chú vào bằng cách nào?!”
Trương Cẩn Dân thấy Hứa Bình xuất hiện, sửng sốt một chút, vội vàng dụi tắt thuốc lá, nói: “Chìa khóa của Hứa Chính còn ở nhà chú, chú có thể mở cửa. Con chạy đi đâu đó?”
Hứa Bình không nói chuyện.
Trương Cẩn Dân nhìn theo ánh mắt của cậu thấy tàn thuốc trên mặt đất, lúng túng nói: “Chú nhất thời sơ ý làm bẩn nhà con rồi.” Vội vàng đứng dậy mở cửa sổ thông gió, đi sang một bên tìm chổi và ky để quét dọn.
Quét dọn tàn thuốc xong, Hứa Bình vẫn đứng yên ở phòng khách không nói lời nào.
Trương Cẩn Dân cũng cảm thấy xấu hổ, bất quá anh dù sao cũng là người lớn.
“Con vừa may vết thương, không được chạy loạn.”
Hứa Bình quật cường cúi đầu.
“Xin lỗi, chú không trông coi được em trai của con.”
Trong lòng của Hứa Bình giống như kính vạn hoa, thoáng cái hiện lên rất nhiều ý niệm. Cậu vẫn tôn kính chú Trương, cảm thấy chú là người tốt, thế nhưng người tốt cũng có rất nhiều rất nhiều bất đắc dĩ.
Cậu cuối cùng vãn lên tiếng: “Không có gì, chú về trước đi.”
Trương Cẩn Dân lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ trước mặt một đứa trẻ.
Sáng hôm nay anh và vợ là Hà Mai đã cãi nhau to, trong lòng phiền đến muốn chết. Hà Mai ôm mặt khóc trong phòng ngủ, anh mở cửa ra ngoài thì Hứa Bình đã không thấy nữa.
Mỗi khi vợ anh điên lên sẽ nói rất nhiều thứ bậy bạ tổn thương người, có nhất nhiều câu ngay cả người lớn như anh cũng chịu không nổi, không biết bị Hứa Bình nghe được nhiều ít.
“Cái kia… Hứa Bình nha, con có phải nghe được cái gì đó hay không? Thím của con tuy rằng miệng lưỡi chua ngoa kỳ thực lại không có ý gì xấu…”
“Con đều hiểu.” Hứa Bình cắt đứt anh, “Mẹ con mất rồi, Hứa Chính lại là đứa ngốc, cha con thường xuyên đi công tác, nhiều năm như vậy vẫn luôn làm phiền chú thím, trong lòng con vô cùng cảm kích. Hiện tại con còn nhỏ, đợi đến khi lớn rồi nhất định sẽ báo đáp chú thím.”
Những lời này quất đến cả người Trương Cẩn Dân đều run rẩy, anh vỗ bàn một cái rồi gầm lên: “Chú cần con báo đáp sao?! Ở trong lòng con chú là người như vậy? Hứa Bình còn có lương tâm hay không?!”
Hứa Bình mờ mịt, ta nói sai gì sao?
Cậu dù sao chỉ mới 12 tuổi, không hiểu được những tâm tư khó lường kia của người lớn.
Những lời này của thím Hà tuy rằng đều đang mắng chú Trương, thế nhưng mỗi câu mỗi chứ đều đập vào tim của cậu.
Cậu cũng muốn nhảy dựng lên khóc lớn mắng to, om xòm ăn vạ, thế nhưng vừa đảo mắt nhìn quanh đột nhiên phát hiện, nơi này không phải là nhà của mình.
Chú Trương có tốt với cậu đến thế nào cũng không phải cha cậu.
Hứa Bình đại triệt đại ngộ hiểu ra.
Hứa Xuyên có thể đánh cậu mắng cậu cũng nuôi cậu, mặc dù ông làm cái gì cậu cũng có thể yên tâm thoải mái nhận, bởi vì đó là cha ruột của cậu, ông đối xử tốt với cậu chính là chuyện đương nhiên hợp lý, những người còn lại dù là ai cũng không thể làm theo, dù người ta có đối xử tốt với cậu thế nào, chỉ cần cậu còn sống một ngày đều phải cẩn thận trả lại.
Hứa Bình nói muốn báo đáp chú Trương là hoàn toàn thật lòng, không có chút giả dối nào.
Cậu không nghĩ ra vì sao chú Trương tức giận, chỉ có thể cúi đầu, không hề nhiều lời một tiếng nào.
Trương Cẩn Dân phiền táo vuốt ve gói thuốc trong lòng, sờ tới sờ lui cũng chỉ tìm được một bao thuốc lá rỗng.
Anh cười khổ một tiếng, anh là đang nghĩ thế nào đây, Hứa Bình dù có biểu hiện chính chắn thế nào nữa bất quá cũng chỉ mới 12 tuổi, vẫn là cái gì cũng đều không hiểu.
Anh đối xử tốt với Hứa Bình và Hứa Chính, một nửa là vì cái nguyên nhân bí ẩn trong lòng kia, một nửa là thật lòng muốn vậy. Bất kể là lý do gì anh cũng không thể tiếp thu việc Hứa Bình coi sự nỗ lực quan tâm của anh giống như một trò mua bán.
Anh cố gắng đem sự phiền não trong lòng ép xuống, hỏi: “Đã tìm được em trai con chưa?”
Hứa Bình lắc đầu, viền mắt thoáng cái đỏ lên thế nhưng vẫn gắt gao chịu đựng, cơ thịt căng cứng trên mặt lập tức xé ra từng đoạn.
Trương Cẩn Dân nhìn thấy Hứa Bình như vậy, cho dù lửa giận lớn hơn nữa cũng không phát ra được, anh đứng dậy nói: “Con còn chưa ăn cơm phải không, chú nấu cho con tô mỳ, ăn xong chú liền cùng con đi tìm Hứa Chính.”
Cái ngày dài thườn thượt kia rốt cuộc kết thúc, Hứa Chính vẫn chưa trở về.
Hứa Bình vẫn cho rằng em trai mình là một kẻ ngu si, thế nhưng lần này kẻ ngu đó lại làm một chuyện mà cậu không thể tưởng tượng được.
Cậu lần nữa tìm khắp những nơi gần đó mà Hứa Chính có thể ẩn núp, nơi đổ rác, hầm ngầm, lùm cây rỗng ruột, ống cống ximăng bỏ không trong khu quản lý. Cậu gọi tên em trai, thế nhưng Hứa Chính không ở bất cứ nơi nào trong đó.
Nơi cuối cùng cậu tìm đến là tòa nhà bỏ hoang của sở nghiên cứu tình báo.
Lại đến thời điểm mặt trời chiếu khắp thế giới, phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên tiếng chuông xe đạp leng keng như nước chảy.
Bầu trời vẫn sáng, chỉ có những nơi tiếp cận với đường chân trời là vẫn còn đỏ rực như máu.
Một ngày này, dài dằng dặc gần như một thế kỷ, Hứa Bình lần nữa đứng tại bồn hoa hồng trải đầy mảnh thủy tinh, thế nhưng lại có một loại cảm giác hoang đường gần như không thật.
Cậu đã từng cho rằng, mình đã đứng tại nơi này và thừa nhận sự thống khổ lớn nhất mà một người có thể thừa nhận, thế nhưng sau khi đi một vòng trở về, cậu lại phát hiện sự thống khổ của nhân sinh bất quá chỉ là vừa mới bắt đầu.
Cậu đi vòng quanh trong sân hai vòng, dọc theo thang lầu tiến lên, mở mỗi một cánh cửa, mỗi lần đều chỉ tìm được sự thất vọng.
Căn phòng sau cùng là tại góc cầu thang trên tầng năm, cái bóng nho nhỏ của một người in lên cái cửa gỗ sơn trắng đã bám rất nhiều bụi, ngay cả màu sắc cũng trở nên mơ hồ khó đoán.
Đây là hy vọng cuối cùng của Hứa Bình.
Cậu đứng đó một hồi, tay cầm chốt cửa thành kính cầu nguyện —— nếu như Hứa Chính ở bên trong, nếu như em trai nguyện ý tha thứ cho cậu, cậu cái gì cũng chịu làm, cho dù mỗi ngày có bị Lô Gia đánh một trận cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Sau khi cầu nguyện xong, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng phi thường tối tăm, chỉ có một cái song cửa nhỏ trên bức tường đối diện đang được mở ra, bất quá đã sớm bị bụi mù phủ lấp, ánh sáng không thể chiếu vào.
Trên mặt đất chất đống các loại tạp vật, bàn hư, báo củ, rương trống không hề trật tự chồng chất lên nhau.
Một mặt tường còn lại có dán vài tờ báo xiên xẹo, trên đó viết ‘Đã đảo —(đã bị xé rớt), giai cấp vô sản muôn năm, cách mạng văn hóa muôn năm!”.
Hứa Chính không ở bên trong.
Hứa Bình đóng cửa lại, trong đầu có một thanh âm oong oong vang không ngừng lập lại. Không có, em trai không có ở đây…
Phía sau thang lầu có một cầu thang sắt đi thẳng lên nóc nhà, Hứa Bình leo lên, đẩy ra cửa sắt.
Cơn gió buổi chạng vạng thổi sượt qua gò má của cậu, toàn bộ thành thị đều chìm đắm trong ánh ráng chiều của mặt trời, cậu có thể nhìn thấy cực xa, lướt qua nhà của mình có một đoạn đường sắt thật dài, có ống khói nhà xưởng đang phun khói trắng, có những dãy nhà lầu gạch xanh xây thành kiểu cũ, vô số cột điện như mạng nhện trải rộng khắp thành phố.
Rất nhiều bóng người nhỏ như con kiến đều sinh hoạt trong thành thị này, sinh ra, lớn lên, đến trường, đi làm, công tác kết hôn, sống chết, già đi…
Bọn họ thăng trầm ở nơi đây, ái hận sân si ở đây, sống ở đây chết cũng ở đây.
Em trai đại khái đang ở nơi nào đó dưới chân cậu, chỉ là Hứa Bình cậu tìm không được em ấy.
Cậu hướng về phía thành thị dưới hoàng hôn hô to: “Hứa Chính, thằng ngốc khó chìu kia! Em mau ra đây đi!”
Chỉ có gió ồ ồ thổi qua lan can sân thượng.
Hứa Bình chưa từng tuyệt vọng như vậy bao giờ.
Cậu đã vứt bỏ em trai.
Rốt cục cậu ôm đầu gào khóc thảm thiết.
——-
1/ Những chuyện quan trọng nhất lại chẳng thể nhìn thấy bằng đôi mắt: Về tác phẩm ‘Hoàng tử bé’ của Antoine de Saint-Exupéry hẳn không cần phải giới thiệu nhiều, đây là một tuyệt tác của văn học Pháp. Mình đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần tác phẩm này, từ lúc 8 tuổi chỉ cảm thấy đây là một thế giới mộng ảo mơ màng đến 15 tuổi khóc rưng rức qua từng trang truyện, và hiện tại, khi đã gần chạm ngõ 28, mình chỉ thấy một nỗi buồn man mác đẹp đến ưu thương.
Điều thú vị là, câu trích dẫn phía trên tuy rằng trong tác phẩm Hoàng tử bé nhưng lại là lời của bạn cáo, nguyên văn cả đoạn ‘Đây là bí mật của tớ, một bí mật rất đơn giản thôi: Người ta chỉ có thể nhìn thấy thật rõ ràng và đúng đắn bằng trái tim, những điều quan trọng nhất không thể nhìn thấy bằng đôi mắt – Cáo nói.’
Và tớ luôn tin lời của chú cáo trầm lặng ấy đến tận bây giờ.
2/ Cờ thanh thiên bạch nhật: Người thiết kế biểu tượng Thanh Thiên Bạch Nhật cho Trung Quốc Quốc Dân Đảng là Lưu Hạo Đông, người được Tôn Trung Sơn gọi là ‘người đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc hy sinh cuộc đời của mình cho Cách mạng dân chủ’. Lưu trình bày thiết kế của mình đến quân đội cách mạng lần đầu tiên tại Hong Kong năm 1895.
Khi chính phủ Trung Hoa Dân Quốc được thành lập ngày 1/1/1912, cờ Ngũ Sắc ban đầu được chọn làm quốc kỳ, nhưng Tôn Trung Sơn cho rằng thiết kế của lá cờ này không phù hợp, vì 5 sọc ngang thể hiện cho sự phân biệt các tầng lớp xã hội và sắc tộc như thời kỳ phong kiến. Lá cờ này gồm 5 sọc ngang với 5 màu khác nhau để đại diện cho 5 sắc tộc khác nhau của Trung Quốc: người Hán (màu đỏ), người Mãn Châu (màu vàng), người Mông Cổ (màu xanh), người Hồi (màu trắng) và người Tây Tạng (màu đen). Vì thế khi Tôn Trung Sơn thành lập một chính phủ chống đối Đại Tổng thống Viên Thế Khải năm 1917, ông đã chọn biểu tượng Thanh Thiên Bạch Nhật làm hình ảnh chính cho quốc kỳ và quốc huy như ngày nay.
Trên quốc huy và lá cờ nước Đài Loan, những tia nắng mặt trời cách xa vòng tròn bên ngoài, tượng trưng cho sự bao la của bầu trời Trung Hoa, trong khi trên huy hiệu của Quốc Dân Đảng thì những tia nắng này dài hơn và chạm hẳn ra bên ngoài, tượng trưng cho tinh thần cách mạng mạnh mẽ như Mặt trời. Trong đó, 12 tia sáng của Mặt Trời trắng đại diện cho 12 tháng và 12 canh giờ, mỗi canh giờ tương ứng với 2 giờ hiện đại và tượng trưng cho tinh thần phát triển. Tôn Trung Sơn sau đó còn thiết kế thêm nền màu đỏ lên quốc kỳ của Trung Hoa Dân Quốc, thể hiện máu của các chiến sĩ cách mạng đã hy sinh trong cuộc lật đổ nhà Thanh, khai sinh ra Trung Hoa Dân Quốc.
Trong khi đó, vì đã từng được sử dụng là quốc kỳ của toàn Trung Quốc, nên lá cờ còn là biểu tượng của sự tiếp nối những chủ nghĩa dân tộc, và phong trào thống nhất Trung Quốc, không chấp nhận chủ nghĩa Cộng sản và là một sự kết nối cả trong quá khứ và hiện tại đối với Đại lục. Ngoài ra, lá cờ còn là 1 sự công nhận và ngưỡng mộ đối với những tư tưởng chính trị sáng suốt của lãnh tụ Tôn Trung Sơn, cụ thể là Chủ nghĩa Tam Dân của ông để định hướng sự phát triển của Trung Quốc