Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

Chương 88: C88: Chương 88




“Thịnh Vương điện hạ có chuyện gì muốn nói với ta cho nên mới truyền tin đến Đông Cung sao?” Sở Ngọc Lang thở dài một tiếng, xoa xoa cổ tay áo, quả nhiên nàng vẫn không thích hợp buộc tay áo đồ cưỡi ngựa như vậy.

“Điện hạ cần gì phải vậy. Nếu có chuyện gì muốn nói, trực tiếp để Quý phi nương nương chuyển lời là được. Cần gì tự mình dạo qua một vòng, đưa tin cho ta?”

“Nàng có ý gì?”

Tư Mã Huân nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn tìm ra chút ít trái lương tâm trong lời nói đó nhưng mà đáng tiếc lại không hề có.

Nữ tử trước mắt trang dung tinh xảo, bên môi mang theo nụ cười như trút được gánh nặng.

“Điện hạ, nếu trước kia ta có gì khiến ngài hiểu lầm thì đều là ta không phải.”

“Chẳng lẽ, trước kia nàng nói những lời đó, đều là giả ư?” Tư Mã Huân chưa từ bỏ ý định, tiến lên một bước truy vấn.

Sở Ngọc Lang mỉm cười, giọng điệu nhàn nhạt mang theo cảm giác xa cách: “Bổn cung lại chưa từng nói gì với Thịnh Vương điện hạ, cũng không biết Thịnh Vương điện hạ nói đến chuyện nào?”

Nào chuyện nào? Vậy mà nàng hỏi hắn ta nói đến chuyện nào?

Cứ muốn phân rõ giới hạn với hắn ta như vậy ư?

Từng câu từng lời khi xưa của nàng, một loạt hành động lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Những lần ôn tồn mềm giọng đều biến thành một cây dao ghim thật sâu trong lòng hắn ta.

“Lang Nhi kính mến điện hạ, cuộc đời này đều sẽ không phản bội điện hạ.”

“Điện hạ yên tâm, Lang Nhi sẽ vĩnh viễn đứng ở phía sau điện hạ.”

“Chỉ cần điện hạ có thể đạt thành mong muốn, Lang Nhi chịu chút uất ức thì có là gì đâu chứ?”

“Điện hạ phải nhớ Lang Nhi vĩnh viễn đứng ở bên điện hạ.”

Tư Mã Huân cười sầu thảm, nhìn đôi mắt không gợn sóng của Sở Ngọc Lang, lảo đảo lui về phía sau hai bước: “Được lắm, Sở Ngọc Lang, nàng thật tàn nhẫn.”

Sở Ngọc Lang mang theo biểu cảm hờ hững tự nhiên đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn hắn ta. Ở nơi Tư Mã Huân không nhìn thấy, ngón trỏ của nàng vuốt v e chủy thủ giấu trong tay áo.


Mặc dù nàng biết Tư Mã Huân không dám xằng bậy ở chỗ này, nhưng nàng cũng không dám bảo đảm hắn ta có thể mất đi lý trí nổi điên không.

Thật là buồn cười, hắn ta tin tưởng nàng đến vậy.

Năm ấy Sở Ngọc Lang tám chín tuổi, tiến cung làm bạn với Sở Quý phi.

Tư Mã Huân tới thỉnh an khi, liếc mắt một cái liền thấy ngồi ở mẫu phi bên người, một thân phấn y ngoan ngoãn cực kỳ nữ hài nhi.

Triều đình hậu cung phân tranh không ngừng, Sở Ngọc Lang với hắn ta mà nói giống như một vùng đất trong lành. Nàng sạch sẽ thiện lương, lại dịu dàng, đôi khi thì có chút vụng về.

Hắn ta cho rằng, nàng không giống những nữ tử hậu cung đó.

Hiện tại, vùng đất trong lành này cũng đã sụp đổ.

Hóa ra, nàng vẫn luôn lừa gạt hắn ta.

Những dịu dàng, thấu hiểu lòng người, săn sóc tỉ mỉ đó tất cả đều là giả.

Đáng sợ cỡ nào! Tư Mã Huân tự hỏi. Từ trước đến nay hắn ta là người có lòng nghi ngờ nặng. Nhưng mà hắn ta lại chưa từng hoài nghi Sở Ngọc Lang, bởi vì hắn ta nhìn Sở Ngọc Lang từ khi còn bé, nàng là dáng vẻ như vậy chưa từng thay đổi.

Một tiểu cô nương tám chín tuổi, có thế nào cũng không thể có tâm cơ như vậy, đã sớm lập mưu tiếp cận lừa gạt hắn ta như vậy.

Nhưng mà, trong chớp mắt hình tượng của nàng sụp đổ, rốt cuộc hắn ta thấy rõ ràng. Người trước mắt này, khi ở bên hắn ta, không chỗ nào không đang ngụy trang.

Tư Mã Huân xoay người đi ra khỏi doanh trướng, không nhìn về phía Sở Ngọc Lang một cái nào nữa.

Bên ngoài, trời trong mây trắng ngàn dặm lại tạo hành đối lập rõ ràng với tâm trạng âm u của hắn ta. Ánh mắt hắn ta âm trầm, tay phải siết chặt đoản đao bên hông, ngón tay lần lượt vuốt v e đá quý khảm trên chuôi đao. Vẻ mặt mang theo sát ý không thể che giấu.

Dựa theo kế hoạch, hôm nay Tư Mã Tĩnh phải chết.

Hắn ta vốn định chờ Tư Mã Tĩnh đã chết, phụ hoàng băng hà, hắn ta có thể dẫn Lang muội của mình về nhà.

Nhưng không ngờ sự thật lại bị mạnh mẽ xé nát bằng hình thức này.


Vì sao nàng không thể lừa hắn ta thêm một thời gian ngắn nữa. Chỉ cần qua một lát, Tư Mã Tĩnh sẽ chết.

Tư Mã Huân đi rồi, Sở Ngọc Lang lại hơi thở phào. Nàng đợi trong chốc lát rồi vén rèm lên đi ra ngoài.

Bệ hạ ở một chỗ đất bằng cách đó không xa, quay lại khảo hạch Hoàng tử và thần tử cưỡi ngựa bắn cung.

Nơi này không có nữ tử, Sở Ngọc Lang cũng không tiện đi vào nên chờ ở trong rừng cây cách đó không xa.

Lúc Tạ Du đến, liếc mắt một cái đã thấy Sở Ngọc Lang tản bộ trong rừng cách đó không xa.

“Công tử?” Thu Tín đi theo sau Tạ Du nghi hoặc. Hắn ta nhìn theo ánh mắt của công tử nhà mình thì thấy xuyên qua cây cối lẫn lộn trong rừng, có thể nhìn thấy có nữ tử mặc kỵ trang màu tím mang theo người ở bên kia tản bộ.

Hắn ta lập tức hiểu rõ, không kiềm được khuyên nhủ: “Công tử, đã không còn sớm. Chúng ta nên đi vào.”

Bây giờ Thu Tín vẫn không hiểu vị đại tiểu thư Sở gia kia, ngoài dung mạo hơn người ra thì còn có chỗ đáng khen nào, cho dù thành hôn rồi cũng khiến công tử nhà hắn ta nhớ mãi không quên. Công tử nhà hắn ta luôn luôn là quân tử đoan chính, không phải người nông cạn như vậy.

Sắc mặt Tạ Du hơi khựng lại, chung quy vẫn dời tầm mắt, đi nhanh về phía chỗ bệ hạ đứng ở đằng trước.

Ở nơi núi hoang, không có tường vây cao. Hoàng đế chỉ vòng một khoảng đất trống to, chung quanh có Ngự Lâm Quân đứng xếp hàng, vòng thành một giáo trường.

Bên trong đang vô cùng náo nhiệt cử hành thi đấu bắn tên, mười hai thái giám giữa sân cột bia trên người, chạy loạn khắp nơi trong giáo trường, tránh né các thiếu niên xuất thân con cháu thế gia ngồi trên lưng ngựa bắn từng mũi tên về phía họ.

Bia đều cột vào đỉnh đầu thái giám.

Tư Mã Tĩnh không đi tham gia náo nhiệt, hắn ở một bên lẳng lặng nhìn.

Đúng lúc này, có người mặc đồ đen đi qua cung kính hành lễ với Tư Mã Tĩnh, sau đó cẩn thận ghé sát vào bên tai hắn thì thầm vài câu gì đó.

Tư Mã Tĩnh nhíu mày, đứng lên, chắp tay thi lễ với Hoàng đế ở trên, nói: “Phụ hoàng, nhi thần còn có chuyện, rời đi trước một lát.”

Tư Mã Tĩnh vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện với Diệp Kình đến báo tin.


“Thế nào?”

Diệp Kình cung kính nói: “Điện hạ, lần này đối phương ôm suy nghĩ phải giết mà đến. Thuộc hạ đã dẫn người điều tra xong, đại khái xác định nhân số và phương hướng của những người đó.”

Tư Mã Tĩnh gật đầu: “Ừ, nhớ đừng rút dây động rừng.”

Lần hành thích này tuy Sở gia có một tay nhưng nếu Tư Mã Tĩnh muốn thì không phải không thể tính chuyện này lên đầu Tư Mã Huân.

“Nhưng mà còn có một việc...” Diệp Kình do dự một lát, trong miệng ấp a ấp úng.

Tư Mã Tĩnh lập tức nhăn mày, nhìn hắn: “Dong dài làm gì, có chuyện gì thì nói đi.”

Diệp Kình muốn nói, nhưng hắn sợ Thái Tử tức giận.

Ban đầu đám thần tử Đông Cung bọn họ cho rằng sở dĩ Thái Tử cưới vị đại tiểu thư Sở gia kia hoàn toàn là vì bệ hạ tứ hôn. Về phần lời đồn lan truyền trong kinh, bọn họ căn bản tin không tin, nghe đã thấy vớ vẩn.

Thái Tử điện hạ như vậy, mà động lòng với nữ tử nào á? Cho dù có thì cũng không nên là cháu gái Sở Hùng.

Lúc nghị sự ở Đông Cung, bọn họ còn ngồi với nhau phỏng đoán, bệ hạ tứ hôn là có ý gì?

Có người suy đoán, bệ hạ bất mãn với Thái Tử muốn lấy điều này làm điện hạ ngột ngạt.

Có người suy đoán, bệ hạ bất mãn với Thịnh Vương điện hạ, muốn đẩy Sở gia đứng ở phía sau Đông Cung.

Các loại suy đoán đều có. Chỉ có không nghĩ tới, Tư Mã Tĩnh nhìn bọn họ thảo luận kịch liệt một phen thì chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Việc hôn nhân này, là cô tự mình cầu.”

Thái Tử luôn có bản lĩnh có thể một câu tức chết người. Đám thần tử Đông Cung bọn họ dù đã quen nhưng khi nghe được lời này vẫn không nhịn được mà dừng tim, có người lớn tuổi thiếu chút nữa thở không lên hơi té xỉu tại chỗ.

Từ khi đó, Diệp Kình biết Thái Tử điện hạ thật sự động lòng.

“Điện hạ, trước đó người của chúng ta vẫn luôn theo sát Thịnh Vương, sau đó không ngờ hôm nay hắn ta đi ra ngoài lại là trực tiếp vào doanh trướng của ngài.”

Bước chân Tư Mã Tĩnh dừng lại, xoay người nhìn Diệp Kình, nụ cười trên môi hơi lạnh: “Ngươi mới nói cái gì?”

Diệp Kình cảm thấy trên người lạnh lẽo, hơi run rẩy, do dự nói: “Vừa rồi Thịnh Vương đi doanh trướng của ngài một chuyến, sau đó ở bên trong không đến một nén nhang thì ra.”

Vì phòng ngừa Thái Tử điện hạ nghĩ nhiều, Diệp Kình còn cố ý nhấn mạnh giọng vào mấy chứ “Không đến một nén nhang”. Ý để Thái Tử điện hạ bớt giận, chút thời gian này không làm được gì.

Phía trước ám vệ tra được Thái Tử Phi và Thịnh Vương đã sắp bàn chuyện cưới hỏi, nhưng rất không khéo bị điện hạ nhà hắn cướp mất nửa đường.


Mặt trời còn treo cao trên trời, trời vừa đẹp. Nhưng mà Tư Mã Tĩnh lại như rơi vào hầm băng, hắn không ngờ Sở Ngọc Lang vẫn còn có liên hệ với Tư Mã Huân.

“Cái này... Còn có.” Diệp Kình dừng một chút, lại nói: “Vừa rồi thuộc hạ phái ám vệ đi bọ ngựa bắt ve phía sau thích khách, còn phát hiện một chuyện.”

“Còn có chuyện gì thì nói luôn một thể đi.”

Diệp Kình run rẩy thầm nghĩ, điện hạ à dáng vẻ này của ngài thật sự là khiến thuộc hạ sợ hãi trong lòng đó. Nhưng chuyện quan trọng như vậy, hắn cũng không dám biết rõ mà không báo.

“Ám vệ phát hiện có một người trong số thích khách gặp mặt tỳ nữ bên cạnh Thái Tử Phi, nói mấy câu với nhau, dáng vẻ rất quen thuộc.”

Tư Mã Tĩnh lập tức nghĩ ra trước khi ở Sở gia dường như quyền của Sở Ngọc Lang không nhỏ, nàng tìm hai thị nữ cho Sở Trĩ đều là chọn lựa trong Ám Vệ Doanh ở Sở gia.

Như vậy xem ra nàng đã sớm tiếp xúc với Ám Vệ Doanh của Sở gia, như vậy có phải có nghĩa là Sở Ngọc Lang thật sự đã biết tin tức từ trước không.

Nhưng mà, nàng lại không nói cho hắn việc này, ngược lại dường như nàng thậm chí còn có tính toán khác.

Ánh mắt hắn lập tức tối đi, thiếu chút nữa không kiềm được muốn quay đầu đi về doanh trướng.

Nhưng mà lý trí vẫn khiến hắn dừng bước chân, tiếp tục đi theo kế hoạch ban đầu.

Hắn cố nhịn nói: “Ngươi đi rút ra bốn người trong số ám vệ, thân thủ phải tốt nhất, đi theo Thái Tử Phi.”

Giọng điệu Diệp Kình kích động lên tiếng: “Vâng, điện hạ.”

Điện hạ coi như còn tỉnh táo, biết nên đề phòng nữ nhân Sở gia kia. Như vậy là tốt! Như vậy là tốt!

Nhưng mà ngay sau đó Tư Mã Tĩnh lại thêm một câu: “Dặn bọn họ nhớ kỹ, ngăn cản chút đừng để Thái Tử Phi chạy ra, đợi lát nữa sẽ rất loạn, bên ngoài nguy hiểm.”

Sở Ngọc Lang này không muốn sống rồi, chuyện gì cũng dám nhúng tay, phái hai người trông vẫn là quá ít.

Cái gì?

Diệp Kình sửng sốt, sau khi hiểu ra thì trên mặt có vết rạn.

Đã lúc này rồi, điện hạ còn không thèm nghĩ xem Thái Tử Phi muốn làm gì mà là sợ có nguy hiểm muốn trông chừng nàng trước?

Nhưng mà, đúng lúc này, Tư Mã Tĩnh thấy được Sở Ngọc Lang đang đi về phía này.