. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Đưa Menfuisư về đến nơi, lúc đặt y xuống giường, trên gương mặt tuấn tú toàn là nước mắt mặn chát. Tèm lem tèm la. Còn có chóp mũi đỏ ửng, khóe mắt mơ hồ hơi sưng sưng. Nhìn y, ta bất chợt kiềm lòng không đặng buông một tiếng thở dài nữa.
Menfuisư vương đệ ta xưa nay vốn là thiếu niên chất phác đơn thuần, ăn ngay nói thẳng, ghét giả dối xu nịnh, ghét nhất lừa mình dối người. Tuy rằng ở y có không ít tật xấu, càng không thể phủ nhận tuổi trẻ bồng bột hiếu thắng, bướng bỉnh lại kiêu ngạo, nhưng ít ra y vẫn là chính mình, vẫn sống đúng với con người thật của chính mình. Nhưng kiếp này, y chôn vùi bản chất thật đó vào sâu bên trong, phơi bày ra ngoài chính là nét cười giả dối. Trước mắt người ngoài luôn trưng ra cảm xúc lạnh như băng, đáy mắt không chạm tới ý cười thật sự. Là từ khi nào, môi miệng nhị đệ ta biết nói những lời hoa mỹ. Là từ khi nào, chủ đề trở nên vòng vo tam quốc, đằng sau mỗi câu nói lại sâu xa hàm ý khó lường.
“... Rốt cuộc đệ muốn tỷ sống sao?”
Người trên giường hơi cựa quậy, hàng mi dày khẽ run lên, thái dương bịn rịn mồ hôi.
Ta nhúng khăn bông sạch vào thau nước ấm, chà chà vài cái, sau đó vắt hết nước ra, đắp lên trán Menfuisư: “Ngủ ngon.”
...
Trở lại tẩm cung, vì chuyện hôn sự với Menfuisư nên không khí có phần nặng nề.
Tâm sự xong rồi, cuối cùng ta đã có thể hoàn toàn buông xuống sự cố chấp của ba kiếp người. Yêu hay hận, hay không nỡ hết yêu, đều đã thông suốt. Menfuisư sắm vai tuyệt tình, ta từ tận đáy lòng thật tâm cảm ơn y. Chấp niệm hơn năm mươi bảy năm, từ nay đã có thể thanh thản...
Nhưng...
Cuộc hôn nhân chính trị, phải xử trí sao?
Mệt óc, ta gọi người đem rượu lên, đem ra khoảng sân nhỏ cách vách phòng ngủ uống.
Bình thường cũng chẳng thấy gì, nhưng hôm nay vầng trăng lẻ bóng, ta ngồi dưới tán cây, bỗng thấy có chút tịch mịch[1].
[1] Cô tịch và tĩnh mịch:“>
Tới tới lui lui đều là những lời giả dối của ta, giả đến mức không còn biết cái nào là thật.
Tựa như Menfuisư, đời này kiếp này, nếu ta nói luôn mong mỏi ta và y có thể nói những câu thật lòng thật dạ, không phải lời khách sáo... e chỉ là hi vọng xa vời.
Còn với Helia, ta kết giao với hắn, sáu năm nay không ngừng ra sức củng cố binh quyền, chiêu binh mải mã, âm thầm thâu tóm các đại thần trong triều về quy phục dưới trướng. Bày vẽ nhiều trò như vậy, đến cùng muốn đạt được cái gì đây? Đánh phủ đầu, trước mưu triều soán vị, hay đề phòng một ngày lại bị người đời gọi là rắn độc? Hay muốn lưu danh trong sử sách?
Hay một phần vì lời sấm truyền nọ?
... Cũng không rõ cho lắm.
Đêm nay thực cảm thấy bản thân có phần quá khó đoán, thật sự như Menfuisư nói. Đôi lúc y không thể đoán nổi ta đang nghĩ gì. Cũng như lúc này, ta cũng tự thấy rối rắm vì đầu óc phức tạp của chính mình.
Kết hôn xong, những chuyện sau đó, ta sẽ ra sao, sẽ có kết quả gì, ta chẳng đoán ra.
Có lẽ có Ari thật lòng gọi ta một tiếng Công chúa điện hạ, Ragashu thật lòng gọi ta một tiếng thê tử, tuy kiếp này là thê tử hờ, nhưng âu cũng là kết quả tốt nhất rồi.
Nhấp ngụm rượu, đầu lưỡi chát chát, xuống tới cuống họng lại dịu ngọt thanh thanh, chảy trong thanh quản lại cay xè.
Đây là một trong những nguyên nhân chính ta thích ở rượu nho đen. Ragashu từng giới thiệu cho ta rượu nặng của người Hề ở biên giới Trung thổ[1], Ruka từng dâng lên cho ta vang đỏ của Tây vực[2].
Nhưng ta nếm thử qua đều không thích, căn bản là không hợp ý. Rượu nặng người Hề quá mạnh, uống nửa chén hai mắt mơ hồ, hết một chén quay cuồng đầu óc, kế đó gục ngã tại chỗ ngay tức khắc. Loại rượu đó, theo ta chỉ có Ragashu mới có thể trị được. Còn vang đỏ Tây vực, tuy rằng kích thích thị giác, nhưng thiếu cảm giác cay xè của cuống họng, có phần hơi nhẹ nhàng thanh đạm quá. Rượu nho đen Ai Cập ủ trong hầm ủ rượu hoàng cung, do chính những bàn tay sậm màu làm thì khác hẳn.
Lúc đầu hơi khó chịu, nửa sau rất ngọt bùi, nhưng kết quả cuối cùng lại thiêu đốt con người ta. Như muốn rù quến, mê hoặc, khiến người uống nó mãi mãi trầm luân.
[1] Theo Lịch Sử 10, các quốc gia phương Đông phát triển từ sớm, Trung Quốc cổ đại và Babylon cổ đại có giao thương qua lại và thuận lợi trao đổi hàng hóa =))))
[2] Tây vực là các quốc gia phương Tây, vì các quốc gia phương Tây ra đời sau phương Đông, lại vì điều kiện khí hậu, nên đến Ai Cập và vài quốc gia phương Đông khác để mua lương thực về. (Theo wiki).
Đặt ly rượu xuống bàn đá cẩm thạch, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài ban công, một vùng trời đêm bao la rộng lớn. Hương gió đêm hòa quyện từng đợt sóng biển lăng tăng vỗ vào bãi cát vàng, toát lên thức hương mằn mặn. Nền văn minh sông Nile phát triển rực rỡ, tâm điểm sự ghen tỵ của bao miền đất nước, là quê hương ta.
Kiếp trước, ta bất đắc dĩ phải rời xa sông Nile, nhớ như in vẻ hớn hở của Pharaoh Menfuisư và cái vuốt chòm râu muối tiêu đầy thâm trường ý vị của “Trí tuệ Ai Cập” Imhotep tể tướng khi Ragashu nói muốn thân càng thêm thân với Ai Cập đè nặng trịch trên vai. Còn nhớ ta cầu y hãy dời lại tính sau, Pharaoh tuổi trẻ khí cường, trong đầu chỉ có hùng tâm tráng ý làm sao mở rộng lãnh thổ và nối liền biên cương Thượng Hạ đã nắm tay ta, hồn nhiên không toan tính bảo: Tỷ tỷ, vì Ai Cập, tỷ hãy đồng ý đi, tỷ rất thương Ai Cập mà đúng không.
Ta rất rõ ràng, chủ đích cuối cùng của cuộc liên hôn tạm bợ chỉ là Pharaoh Menfuisư muốn ta giúp Ai Cập kết khối liên minh quân sự với đế chế Babylon hùng mạnh.
Bỏ lại quê nhà sau lưng, trong lời xì xào nữ hoàng Asisư thả cá sấu ám hại Hoàng phi Carol nhưng bất thành, ta vượt ngàn dặm đến Babylonia làm dâu con xứ người.
Mặc trên người hỉ phục truyền thống của đế chế Babylon, giây phút cùng Ragashu nắm tay tuyên thệ lời hứa hai vợ chồng tin tưởng lẫn nhau, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, vân vân và mây mây... Bỏ ngoài tai lời ca ngợi Hoàng hậu quả là tuyệt thế giai nhân cùng Hoàng đế thật xứng đôi, ta khi ấy chỉ có dòng suy nghĩ miên man:
Asisư sinh ra bên bờ sông Nile, là con gái của Pharaoh Nephenmaat vĩ đại. Cho dù thân ngự tại ngôi Hoàng hậu Babylonia, ta vẫn là nữ hoàng quyền uy của Ai Cập.
[*] Câu này trong tập tổ chức đám cưới với Ragashu, Asisư suy nghĩ vậy thật nhé.
Còn kiếp này, không phải đi đâu xa, làm Thái tử phi của vương đệ Menfuisư. Ta nghĩ tâm trạng ta lúc này ắt phải là cao hứng, lúc tuyên thệ trong thần điện nên chỉ có dòng suy nghĩ miên man thế này:
Asisư sinh ra bên bờ sông Nile, là con gái của Pharaoh Nephenmaat vĩ đại. Dù kiếp này ta có gả cho ai, cũng tuyệt không để thể xác và tâm hồn bị ràng buộc lần nữa.
... Nên là như vậy.
Gió đêm từng đợt từng đợt thổi tới, mang theo chút cát vàng, dán lên hai gò má ta.
Các cung nữ đứng hầu thấy thế vội rỉ tai nhau, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Lát sau, một cung nữ tiến lên dâng cho ta chiếc khay bạc, trên đó đặt một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông sạch:
“Công chúa, nô tỳ giúp người lau mặt.”
Ta gật đầu, nàng ta liền nhúng nước nó.
“Không còn gì thì lui, ta muốn yên tĩnh.”
Đợi cung nữ hầu hạ ta lau sạch sẽ cát dính trên gò má và sau ót, ta phẩy tay cho lui.
“Dạ, công chúa.”
Tiếng đồng thanh rất nhỏ vang lên, các cung nữ ngự tiền nhanh nhẹn thoái lui.
Về đêm Ai Cập rất lạnh...
Giờ đây ta ngồi dưới trăng, ngẩng đầu dòm trăng dòm trăng. Là muốn nhìn xem tinh tượng, là đang uống rượu lạnh tanh, mười ngón tay siết chặt ly rượu lộ cả khớp xương trắng xanh, bỗng cảm thấy ta chọn con đường này đi còn ngu xuẩn hơn con đường ta chọn ngày trước cả vạn lần.
Ăn no rửng mỡ.
Ta con mẹ nó mắc gì phải lo chuyện giang sơn xã tắc? Có ta hay không thì cũng vậy thôi. Ta không nghịch ý Menfuisư, Carol vẫn y trước tới. Ai Cập vẫn y trước chinh chiến liên miên, cùng lắm một năm tỉ số quân binh tử trận sa trường lên đến hàng trăm người. Lâu lâu các nước phiên bang ngẫu hứng kết khối liên minh quân sự tập kích Ai Cập. Tuy nhiên lính Ai Cập dũng cảm thiện chiến, Menfuisư thiên tài quân sự, đánh trận riết cũng quen, như cơm bữa, thêm chục trận là đánh tan khối liên minh ấy thôi. Thế cuộc coi như đã định xong.
Lại nói, sấm truyền năm đó tiên đoán Ai Cập diệt vong trong tay Carol, đâu ai thèm tin. Ngay cả ta cũng chỉ bán tín bán nghi, cả giận nhất thời. Dù sao cũng mới thương vong vô số chứ chưa từng đến nỗi bại trận liên miên. Bởi mới nói, con người ấy, họ không xem trọng đúng sai đâu, họ chỉ tin vào những gì mình muốn tin. Nếu đã không muốn tin, nói rát cổ họng cũng như không.
Thế thì ta mắc mớ gì phải nhọc công?
Không xen vào, ta sẽ vẫn là một vị Trưởng công chúa tầm thường như trước, bị đám thanh cao kia gọi là ung nhọt, rắn độc, bị Menfuisư và dân Ai Cập nghi kỵ một đời.
Bởi vậy, ta nghĩ hết thảy những lí do cảm động trên kia đều là ngụy biện, vì Ai Cập sao, buồn cười, thực chất ta vì bản thân, muốn tạo cho mình một danh tiếng tốt đẹp.
Mà danh tiếng tốt đẹp lấy được hay không còn chưa biết.
Vốn ta không phải thánh mẫu, còn tự tư tự lợi, không lợi không làm. Có lẽ như thiên hạ vẫn đồn, ta thực là một con rắn độc chăng.
Nghĩ ngợi mãi, càng nghĩ càng sâu, càng nghĩ càng loạn, cuối cùng ta quất cho say mèm, mơ màng trong hỗn loạn thấy mình đang từ từ khép mắt lại. Đến khi mơ màng trong hỗn loạn mở mắt ra, thấy mình đang ngủ trên giường, trời đã sáng trưng.
Đầu ta đau đau, gắng gượng nhấc mí mắt sưng húp: “Giờ là lúc nào rồi?”
Bên cạnh truyền đến tiếng hừ khẽ, một bàn tay thô bạo nắm lấy gáy của ta: “Thì ra trái ớt nhỏ vẫn còn biết hỏi giờ giấc sao?”
Toàn thân ta tức thì cứng ngắc, suýt chút là phun một búng máu, giọng nói này...
Mất tự nhiên xoay đầu, quả nhiên đập vào mắt là khuôn mặt đen đến không thể đen hơn của Ragashu. Mày rậm mắt sáng, lúc này đây như chứa ngàn tia lửa điện, bắn vèo vèo vào mặt ta, làm ngưa ngứa...
“Là thái tử Ragashu đấy à.”
Ta nuốt xuống ngụm nước bọt, nhớ tới mối hôn sự với vương đệ sắp tới, làm ta có chút chột dạ khi đối diện Ragashu:
“Ngài... làm gì ở đây vậy?”
Ragashu nhướng mày, điềm nhiên thốt ra một câu mà toàn bộ cung nữ đang có mặt trong phòng chờ hầu hạ ta rửa mặt chải đầu đều rớt cằm: “Tôi thân là chồng, chả nhẽ không thể ở trong phòng vợ mình?”
Bộp bộp, mấy cái cằm kia quả nhiên rớt rồi.
Như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Ragashu nói tiếp: “Lát nữa lên triều, tôi sẽ cầu thân em với hoàng đế Ai Cập, lần này vui rồi ha.”
Khóe miệng ta co rúm: “Không phải anh từng nói mình không thích con nít sao?”
Ragashu nhún vai, vuốt ve gò má ta:
“Quả thật tôi không thích làm trò cầm thú với con nít, nhưng nếu không mau bắt em về, sẽ bị người ta móc lốp giành mất. Vả lại, đợi em mười chín thì tôi cũng đã luống tuổi, nói ra xấu hổ, sợ khi đó giành không lại. Giờ tranh thủ trước, bất quá khi hai ta động phòng tôi sẽ thật nhẹ nhàng.”
Đó không phải là vấn đề!
Ta còn muốn mở miệng: “Anh...”
Ai ngờ đâu vừa hé răng giây trước, giây sau đã bị Ragashu chặn lại. Hắn phủ môi mình lên môi ta, trước sự chống cự của ta, nhíu mày luồn bàn tay to lớn vào váy ngủ.
Ta hoảng hốt, trợn mắt muốn la lên kêu cứu. Hành động sơ suất này liền tạo cơ hội cho Ragashu. Hắn hắc hắc hai tiếng, đầu lưỡi thành công tách khớp hàm ta ra, tấn công, mạnh mẽ chiếm đất công thành.
Đến khi ta đầu óc mơ màng, cảm giác gần đất xa trời đến nơi, hắn mới chịu buông tha. Cơ mà ánh mắt ai đó cứ dán dính vào cánh môi căng mọng của ta, xoa cằm ra chiều luyến tiếc lắm: “Chậc, đúng là câu dẫn trưởng bối phạm tội. Thật hư hỏng.”
Ngươi cũng biết mình là trưởng bối, cũng biết bản thân già hơn ta chín tuổi sao?!
Trước ánh mắt mà Ragashu tự nhận định là rất ư ngọt ngào rất ư dụ người phạm tội của ta, hắn đứng lên, kéo lại áo xống:
“Đi tắm rửa thay đồ nhanh đi, tôi đợi.”
Ta miễn cưỡng bước xuống giường, thầm nghiến răng kèn kẹt, ông chú, được lắm.
******
-
- Về vấn đề ở hội bàn tròn, mọi người nói tính cách nhân vật bị đảo lộn ở đây. Ta xin được giải thích. 1: Menfuisư. Anh này chap này nữ9 đã lí giải rồi, bỏ qua nhé:“>
. Người 2: Ragashu. Nguyên tác ảnh vốn đã rất lầy, nhìn luận cứ nhé =)))
+) Mưu lợi mọi lúc, đế vương chân chính.
+) Mưu mô x2 => cáo già mãnh liệt, perfect.
+) Lần tới cầu hôn, hãy nhìn mặt nam9 trong bức chị Asi kêu khoan đã
+) Ragashu hơn Asisư chín tuổi, nhìn lại bức phía trên, ổng kêu ổng đã luống tuổi, mà lúc tặng Asi chiếc vòng ổng kêu Asi là con ranh => Ổng cỡ ba mươi, chú già
+) Ổng lầy, lầy lắm luôn, thiệt! Gì mà kiếm ơi mày còn sắc không Thua:“>>>
* Kết: ổng rất lầy và đẹp trai, SÓI CA
Còn những nhân vật khác, spoil là không ai bị đảo tính cách cả, vì đây là góc nhìn của riêng Asisu thôi nhé, cẩn thận đấy!
... ❤❤❤ Vote và comment đi!