[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư

Chương 19: Không được lấy hắn [2]




. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ta dừng chân ngoài cửa, khẽ gọi hai tiếng.

Trong nháy mắt, tiếng đàn dừng lại.

Ta gọi hắn -- Phu quân.

Năm xưa Ragashu không bao giờ cho ta gọi hai tiếng này, dù trước mặt người ngoài hay chỉ riêng hai người, hắn đều bắt ta gọi hai chữ đầy khoảng cách -- Bệ hạ.

Khổ nỗi hắn càng cấm, ta càng phải phạm. Nay hai tiếng, liền có thể gọi ra miệng rồi. Và y như ta đoán, hắn cũng nhớ. Ragashu, hắn nhớ, nhớ hết, nhớ ta, nhớ kiếp trước.

Hắn... thì ra cũng trọng sinh rồi.

......

Bình tĩnh đưa tay lên gõ nhẹ cánh cửa, thanh âm trầm thấp bên trong cũng bình tĩnh truyền ra, không nghe ra cảm xúc:

“Vào đi.”

Theo lời chủ nhân giọng nói, một tay ta đẩy cửa bước vào, tay còn lại vén bức màn sa mỏng sang bên. Vào trong rồi mới phát hiện thêm, thiết kế bên trong phòng cơ hồ hợp lí và tinh tế hơn sảnh ngoài rất nhiều. Phòng ngủ chính được đặt giữa dòng suối nhỏ, bốn bề treo màn che. Màn che mỏng cản lại hơi nước và luồng khí nóng, vừa hay tránh ẩm thấp, vừa điều hòa không khí.

Đầy vẻ xa hoa và tao nhã lạ.

Tấm màn che mờ ảo, ánh sáng ôn hòa, tiếng đàn êm dịu, tất cả nhân tố ấy hòa quyện vào nhau, khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái. Bước cũng nhanh hơn.

Trước tấm màn che cuối cùng, bóng dáng nam tử đã thoáng ẩn thoáng hiện. Tóc dài thả trên sàn, chấm đất, bờ vai rộng vững chãi, lưng thẳng như núi. Tiếng đàn trong trẻo theo gió, ngân vang hữu tình.

Ta đưa tay vén màn.

Tiếng đàn vẫn không dừng lại.

Cuối cùng ta đã nhìn thấy, nam tử bạch y, khóe mắt ý cười, phong tao gảy đàn...

Tấm áo bào rộng màu ngà khoác hờ trên một thân hình cao lớn. Khúc nhạc còn chưa hết, hắn vẫn đang chăm chú gảy đàn. Tới hồi kết, ống tay áo rộng không ngừng đưa lên hạ xuống, đôi bàn tay khéo léo nhảy múa trên những sợi dây đàn tạo ra những âm thanh tuyệt dịu tựa chốn tiên bồng.

Ta nhìn hắn, tán thưởng:

“Đàn hay lắm.”

Hắn hơi cúi đầu, thi lễ, đáp:

“Quá khen, công tử đang ở ngoài sân.”

Ta sặc, lấy ống tay áo che miệng, bị chọc bật cười, người đâu mà kiêu ngạo. Dù ta có khen, cũng không cần như vậy chứ?

Nhìn ngắm bài trí xung quanh phòng một lần, không có gì quá đặc biệt. Trừ tên cầm cơ này hơi kiêu ngạo, mũi muốn vểnh lên tới trời rồi. Ragashu không biết nghĩ gì mà mời hắn ta tới, dù đàn có hay thật...

Theo lời tên cầm cơ kiêu ngạo, ta tiếp tục vén thêm hai bức màn che nữa, liền thấy sân sau của căn phòng hạng nhất.

Gió nội trăng ngàn, hương quế thoảng quanh. Hôm nay khí trời hơi âm u, thành ra mặt trăng mọc thật sớm. Vì sao đêm in bóng trên mặt nước lay chấp chới. Hơi nước quyện cùng hương quế trong gió, ngấm vào từng lỗ nhỏ. Lòng bỗng thấy trong lành như nước hồ. Mát tận đáy lòng.

Ta đứng tại chỗ một lát, định đi sang hướng kia thì thấy một thân ảnh ngồi trên bậc thang nhỏ gần thủy trì[1] hoa sen.

[1] Thủy trì: hồ nước.

Dựa vào vóc người, có lẽ độ hai mươi mấy, y phục đơn chiếc, một chiếc áo xống màu trắng, một chiếc áo ngoài màu đen, và một choàng lông cừu. Đầu đội mũ vải, thoạt nhìn mộc mạc, nhưng tuyệt đối không tầm thường. Người đó ngồi trên bậc thang, dựa lưng vào cột trụ in hình hoa sen, mượn ánh sáng hắt ra từ đèn lồng trên đỉnh đầu mà đọc quyển sách đang cầm trong tay.

Hắn ngồi, hắn đọc, chăm chú dán mắt vào từng trang giấy, bộ dạng ham học lắm. Dường như không phát giác ta đã tới, chừng dăm phút sau mới mặt ngỡ ngàng quay lại: “Em tới rồi à, tự nhiên ngồi đi.”

Ta nhìn ngắm hắn tỉ mỉ, từ khuôn mặt quét xuống quyển sách trong tay. Phát giác ra tuy hắn đứng ung dung tiêu sái, nhưng ống tay áo khẽ động đậy. Hóa ra đang làm mặt tỉnh rồi giấu quyển sách vừa đọc vào trong tay áo. Quả là bậc thầy diễn xuất...

Ta làm bộ vô tình hỏi:

“Vừa rồi coi sách gì thế?”

Vẻ mặt Ragashu hơi mất tự nhiên, song vẫn cố giữ vẻ bình thản, bẹo má ta, nói:

“À, một quyển sách thông thường thôi.”

Ta nói: “Cho tôi xem được chứ.”

Ragashu đáp: “Ài, quyển bình thường thôi ấy mà, em chắc chắc xem rồi.” Khi nói câu này, mắt hắn hấp háy tựa ánh trăng dờn dợn, thản nhiên, như thật.

Ta ngắm nghía góc sách màu cỏ lau lấp ló đằng sau tay áo Ragashu: “Thật không?” Rồi lại nhích thêm về phía trước, giữ tay áo đang giấu sách kia, nhìn vào mắt hắn mỉm cười: “Anh chưa giấu sách bao giờ à, lúc giấu trong tay áo không để ý là sách bị ngược, tên sách bị tôi nhìn thấy cả rồi.”

Ta nhấc tay Ragashu lên, rút quyển sách ra khỏi tay áo, trên bề mặt giấy Papyrus viết bốn chữ to -- [Sáu chín tư thế], là một quyển sách giới hạn độ tuổi rất phổ biến ở những địa điểm chợ đen ở Giza.

Không ngờ, thái tử Babylon cũng đọc loại sách cấm này, ta không nhìn nhầm chứ?

Ta vô cùng kinh ngạc nhìn Ragashu: “Anh xác định anh tên là Ragashu thật không? Không phải tên Helia hay Ruka chứ?”

Helia và Ruka đều là con cháu dòng xảo quyệt láu cá, tính tình xấu y nhau. Làm sai bị nắm thóp tuyệt đối sẽ xạo sự biện bạch không chớp mắt. Ta đã được chứng kiến.

Nhưng là Ragashu dường như không giống hai kẻ đó, hắn ngờ vực nhìn ta, cặp mắt màu hổ phách hệt như mặt nước hồ đong đầy sao, trong veo không gợn sóng.

Ta thầm thở dài trong lòng, này vì sao không nỡ nghi a. Nhưng hắn vẫn chưa mở miệng biện bạch, có phải hay không đang giả vờ dễ thương hề hề để qua mặt ta?

Đâm lao thì phải theo lao, ta giơ quyển sách lên, tận tình chỉ bảo hắn ta biết:

“[Sáu chín tư thế] chỉ giỏi ăn theo [Chín chín tư thế], [Chín chín tư thế] hay hơn nhiều. Chưa kể quyển anh xem là phiên bản bị cắt xén, không phải bản đầy đủ.”

Thế nào, dao động, lòi đuôi cáo mau nào.

Ragashu à lên, đáp: “Tôi thấy cũng hay mà. Câu từ trong truyện này tuy hơi thẳng thừng nhưng có hồn, hình vẽ mới nhìn thì thấy hơi thô, nhưng lại có cảm giác thỏa đáng không kém những hình vẽ hoa mỹ.”

Ta thấy hắn nói nghiêm trang thế, không khỏi mắc cười, hắn đúng là Ragashu thật rồi, sách cấm cũng có thể hoa mỹ hô biến thành kiệt tác muôn thuở, bèn đáp:

“Tại vì anh chưa đọc thứ hay hơn thôi. Ông Tanas vẽ si nam ái nữ chỉ ở mức tạm, từ ngữ toàn bắt chước [Chín chín tư thế] của bà Lumea. Ví dụ như tư thế thứ hai mươi chín và năm mươi, toàn chi tiết đắt giá trong truyện. Đã vậy còn vẽ thô.”

Mắt Ragashu mở to, nghe say mê.

Ta nói tiếp:

“Anh dạo qua mấy chợ đen ở Memphis hay Giza là tìm thấy dễ mà. Còn nếu muốn đầy đủ, khu thượng lưu ở Tây Memphis bán khá đầy đủ các đầu sách, còn có thể mua được bản đầy đủ không bị cắt xén.”

Mắt Ragashu càng sáng bừng, ta nhìn đôi mắt đó, ha ha, dao động, lòi đuôi cáo đi.

Ai ngờ hắn đột nhiên nhảy chồm tới ta, ôm chặt cứng, câu câu khóe môi: “Em có vẻ rành quá nhỉ, hay lén đọc một mình à?”

Ta ngây ra, cái gì?

Ragashu luồn tay vào lưng áo ta, vuốt ve sống lưng từ trên dọc xuống dưới: “Bữa nào muốn thì nhắn tôi một tiếng, hai ta đọc chung, rồi thực hành luôn, thế nào?”

Rõ ràng kẻ bị bắt ngay tại trận là Ragashu, nhưng kẻ mặt đỏ tay run, đỏ rực đến tận mang tai lại là ta. Ta đập mặt trước quyển sách vào trước ngực áo hắn, nói:

“Anh... thích đọc thứ này?”

Ragashu lắc đầu, thản nhiên gỡ từng ngón tay ta ra, lấy lại cuốn sách, cất vào ống tay áo: “Không hẳn, tham khảo thôi.”

...

...

...

Ta cảm giác cục tức bị nghẹn lại ở cuống họng, dối trá quá, xạo quá: “Tham khảo?”

Ragashu gật đầu: “Ừ.”

Ta: “...” Đây chính là cảnh giới cao nhất của nói xạo sao? Nói dối mà mắt không chớp, tim không đập? Mặt lạnh như tiền?

Khoan, phải rồi. Bình thường chẳng phải đều hay cười hay sao. Hôm nay mặt lạnh như thế, chắc chắn có tật giật mình rồi.

“Tham khảo để sau này còn làm.”

Hả? Ta nhìn Ragashu, mới lí nhí cái gì thế?

Ragashu đặt tay lên vai ta, kéo ta sát vào người hắn, cười cười: “Không có gì, em chưa ăn tối mà nhỉ, vào trong ăn với tôi.”

Ta mệt mỏi, mặc hắn ôm eo nhấc bổng cả người ta lên, bế ta như công chúa đi vào.

Nhìn chung bữa tối cũng không có gì đặc biệt, toàn những món ngày thường ta thích ăn. Dùng bữa xong, ta và Ragashu lại ra sân đi dạo cho tiêu đồ ăn, sẵn hít thở không khí. Ta bước song song với hắn, cả hai tay trong tay, vừa đi vừa ngắm trăng, trong thoáng qua, chợt có cảm giác thời gian như trôi về nhiều năm trước.

Khoảng thời gian lúc Ai Cập và Babylon, Hitaito, Atsiria chưa chính thức giao chiến trên chiến trường. Khi bốn nước mới chỉ ngầm tấn công về kinh tế, xâm nhập vào đời sống người dân. Tuy có hơi loạn lạc, túa xua bua nhưng ít nhất cũng được xem là còn yên bình. Ít nhất trẻ con vẫn vui đùa chạy nhảy, các hộ gia đình vẫn đầm ấm sung túc, muôn dân trăm họ vẫn tụ họp trẩy hội. Yên bình lắm, không có gươm giáo. Yên bình lắm, không có thanh âm va chạm binh đao giòn tan lạnh thấu xương. Và hơn hết, yên bình lắm không có Hoàng phi Ai Cập mất tích không rõ, không có Hoàng phi Babylon đột nhiên ngã bệnh qua đời, không có vua Babylon giận dữ tuyên bố phát động chiến tranh, không có sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Không có...

Hoàn toàn không có gì hết...

Chỉ có vợ chồng vua Babylon lẳng lặng đứng sóng vai nhau trên đài cao, trước toàn thể chúng dân, kết thành phu thê.

Chỉ có ánh mắt luôn ôn nhu, Carol đốt tháp, Babel cháy thành trụ lửa, không lời trách mắng. Babylon đánh thua dăm ba trận vì tình báo của Hoàng phi là giả, không hỏi không giận. Vì người trong mộng, Hoàng phi lén bỏ thuốc vào bữa ăn của hoàng đế, khiến hoàng đế mê mệt suýt chút thì mất mạng, không truy cứu.

Chỉ luôn là câu nói: “... Vì nàng là vợ ta.”

Chỉ có một người nam nắm tay một người nữ, trước ánh mắt khinh thường rẻ rúng của dân Babylon, trước hàng loạt tấu chương xin chém Hoàng phi để hạ tối hậu thư với Ai Cập, lạnh lùng nhấc bút, bác bỏ câu “lấy lại danh dự cho đất nước”, nói:

“Thể diện quốc gia, chỉ bằng giết một nữ nhân tay không tấc sắt để đánh đổi. Vậy cái ghế hoàng đế này ta còn ngồi làm gì.”

Mỗi lần nhớ tới khoảng thời gian đó, trong tâm ta lại bất giác thấy âm ấm. Rất lạ, tựa như có một dòng nước ấm rót vào.

... Một đời bình yên...

Ta ngó Ragashu đang đi bên cạnh một cái, lại nhìn tay ta đang nằm yên trong tay hắn, tâm... có chút nhói đau kì lạ.

Ragashu điều chỉnh cước bộ chậm lại, thơm trán ta, bảo: “Đang nghĩ gì thế?”

Ta rút khăn tay ra, chùi chùi vùng trán, nhíu mày: “Đang nghĩ về câu anh nói kiếp trước, bảo đảm cho tôi một đời bình yên.”

Không khí thoáng đình lại, im một chút, Ragashu siết tay ta, nghiêng mặt qua:

“... Em để tâm à?”

Để tâm tôi nhớ kiếp trước mà không nói, để tâm tôi kiếp trước hại đệ đệ em và Ai Cập thế nào, để tâm tôi mặt cười tâm giấu dao, khiến em bị thiên hạ miệt thị sỉ vả, hay để tâm tôi lấy em làm cớ khai chiến?

Ragashu, anh muốn hỏi cái nào?

Hắn chau mày, nói: “Em sẽ tin tôi.”

Ta vỗ vỗ lòng bàn tay Ragashu, thở dài:

“Tôi luôn tin anh.”

Lời này ta không có nói dối.

Từ trước tới nay, đối với Ragashu, tận đáy lòng luôn mơ hồ hiện diện sự tin tưởng, một loại cảm xúc không rõ tên. Dù cho hắn dối gạt ta thì đã sao, mục đích năm đó lấy ta về là để chiếm Ai Cập thì đã sao. Kiếp trước ta chẳng phải cũng từng giây từng phút tính toán mệnh của hắn. Hai ta lấy nhau là vì lợi ích và mưu tính của bản thân, không phải vì tình yêu nam nữ, nên sự tin tưởng càng là vượt trên thường thức. Vì không có tình, nên không sợ bị phản bội, vì không có tình, nên mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên nhau mà không lo nghĩ.

Mối quan hệ như thế, sẽ không oán, sẽ không hận, vì đã biết rõ, chỉ là giao kèo.

Như nhìn thấu được suy nghĩ của ta, Ragashu bắt lấy hai vai ta, xoay ta lại, ép ta đối diện với hắn: “Asisư, em dừng ngay suy nghĩ thiếu muối đó cho tôi. Mối quan hệ không oán không hận không đau lòng đó không có tồn tại đâu. Thứ hai, nghĩ về tôi sao cũng được, bóp méo quan hệ của hai ta sao cũng được. Nhưng tuyệt đối, không được đâm đầu vào tên nhóc đó lần nữa!”

Tiếng đàn trong phòng nháy mắt dừng lại.

Nhưng như vẫn còn dư âm nốt trầm vương vất đâu đây, những bức màn che lất phất bay khiến hương thầm xao động.

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên như một tiếng sấm giữa trời quang, vang vọng khắp không gian tĩnh mịch. Tựa như có thể len sâu vào xương tủy người ta hơn cả tiếng đàn uyển chuyển kia nhiều.

Ta thu lại tâm tư, cố gắng thử nhìn xuyên qua khuôn mặt tuấn tú ưa thích nói dối kia. Nhưng ba khắc trôi qua, kết quả không thu được gì, thật giả hơi khó phân, chỉ có thể mím môi, hỏi bằng giọng lạnh lùng:

“Sao anh biết chuyện này?”

Nhị Vương phi muốn làm bà mai, không phải thích thì làm, phụ vương chắc chắn đã ngầm đồng ý thì bà ta mới dám chủ trương. Ta đã điều tra qua, nữ nhân được mai mối là con gái Đại tư tế, cô ta từ nhỏ đều theo cha học việc. Nếu mai sau Menfuisư đăng quang thừa kế ngôi Pharaoh mà vẫn chưa có chính phi, cương vị đại tư tế, nghiễm nhiên giao cô ta đảm nhiệm. Theo tình hình hiện tại, Nhị Vương phi cũng đã mở lời không có ý định lần nữa xin Pharoh ban hôn ta cho Menfuisư.

Quá rõ ràng, Nhị Vương phi tuy thông minh, nhưng suy cho cùng chỉ là một nữ nhân nông cạn, ngực to mà óc quả nho, biết trước mắt mà không hề lo mai sau. Bà ta cho rằng chỉ cần nắm được bên đó, thần điện sẽ là một vây cánh vững chắc để củng cố thế lực giúp Menfuisư. Nhưng bà ta không liệu tới, nếu người gả cho Menfuisư không phải ta, mai sau thế lực thần điện của nhà vợ sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới y. Chỉ cần một ngày cô ta không vui, một câu thần linh ban ý, Menfuisư liền ngay khắc phải thoái vị nhường ngôi.

Menfuisư hạ thân vàng ngọc, phá lệ nhờ ta giúp đỡ, có lẽ cũng không ngoài điều này.

Y biết rõ, ta sẽ không bao giờ làm ra loại hành vi như thế. Nếu Hoàng phi của y là ta, mãi mãi sẽ không có thần điện nổi dậy chống lại Pharaoh như các thế hệ trước.

Nhưng là... ta nhướng mắt nhìn về phía Ragashu, về phía cặp mắt mông lung như luôn ẩn chứa nét cười khổ kia. Việc ta định lấy Menfuisư, Menfuisư quyết sẽ không nói, vậy mà tướng công cũ vẫn biết.

Bị ta hỏi thẳng thừng, Ragashu cũng không hề tỏ ra tức giận, cất giọng bình tĩnh: “Nhiều năm như vậy, em không chỉ đối với hắn cạn tình, chết tâm. Mà ngay cả lấy ai, cũng không còn quan trọng à?”

Ta ngẩn người.

Lòng bàn tay trái Ragashu càng siết chặt tay ta hơn, bàn tay còn lại khẽ vuốt ve gò má ta rồi nói tiếp: “Vương tử Ai Cập thân là trưởng tử nối dõi, mai sau sẽ kế vị ngai Pharaoh, tuổi này lập gia đình cũng là thường tình. Huống hồ qua ba kiếp người, hắn còn chưa đủ lông bông. Sống lâu tự khắc biết âm mưu tính toán, để bảo đảm an toàn ngôi báu lâu dài, phải làm sao?”

Đoạn, hắn khẽ cười một tiếng.

Trước đôi môi mím chặt thành một đường của ta, bạc môi khẽ mở, chậm rãi nói từng chữ: “Em thương hắn nhất, làm sao để giúp hắn đây? Chỉ có cách là gả cho hắn thôi.”

Ta thoáng nhíu hai hàng lông mày.

... Nếu là Menfuisư kiếp trước, làm gì có vụ này. Kiếp trước Menfuisư tuổi trẻ bốc đồng, hôn nhân chính trị làm gì có cửa.

Thở dài, quả nhiên Ragashu rất hiểu ta.

“... Ragashu, anh biết không. Thật ra kiếp trước, khi lần đầu nhìn thấy y bên hồ hoa sen, tôi đã bất tri bất giác mà đem một phần linh hồn mình gieo chặt trên tay áo y rồi. Giống như một con lừa bị xỏ mũi, tuy biết rằng đi vòng vòng quanh cái vòng ấy mãi là rất ngu ngốc, song vẫn không cưỡng lại được, không ngừng di chuyển theo.”

Ragashu chép miệng, làm mặt dỗi: “Người xưa từng nói, khổ vì tình đến một cảnh giới nào đó, sẽ thành thánh. Không biết Asisư của tôi hiện tại đã thăng đến cấp độ nào rồi, tiểu thánh hay là đại thánh?”

Ta không thèm đáp hắn.

Chỉ mỉm cười đi sát vào người hắn hơn.

Sự nghi hoặc trong lòng dần biến mất.

Từ khi lần nữa mở mắt, ta đã không còn, là không thể tin vào bất kì ai. Ngoại trừ mẫu hậu ra, đối với ai cũng luôn luôn có sự đề phòng, gặp ai cũng tự giác thành lập một tuyến phòng thủ quanh người.

Không thể chia sẻ, không thể tâm sự.

Nhưng Ragashu, hắn biết ta cần gì, biết ta muốn nghe những gì. Không như người khác, hắn không hề nói ta yêu Menfuisư, mà là thương y nhất. Y là đệ đệ duy nhất của ta, không thương y thì thương ai.

Sự ấm áp và thoải mái của nơi này rốt cuộc cũng khiến trái tim ta bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt ta dừng trên lồng ngực vững chãi của Ragashu, dừng tại khóe mắt chim ưng sắc bén, nghía góc mặt hoàn mỹ khi nhìn nghiêng của hắn, giả vờ bâng quơ hỏi:

“Anh... đến Thebes chỉ vì việc này thôi à?”

Hắn nhắm mắt, thong thả bước, trả lời bằng giọng kiên định: “Chỉ vì chuyện này.”

******

-

- Câu cầu muôn thuở x10, cầu CỒM DÀI a~

- Pế ẹt: Ta thức nguyên đêm đó, ai thương ta hãy thương tình mà vote và comment nhiệt tình a Cồm dài ta dui, ta dui ta sẽ làm chap mới nhanh nữa =)))

- Pế ẹt 2: Tuần sau ngày này có ĐĐKK

- Pế ẹt 3: Cấm chê ngắn nhá, này 3529 từ á nha, laptop bị hư, gõ đt muốn chớt