Cô đã tính toán kỹ rồi, khi Diệp Thiệu Bắc chinh tất phải đi qua biên giới giữa hai nước Tề – Kinh. Chỉ cần vừa tới biên giới Kinh quốc là cô sẽ có cơ hội trốn thoát.
Nhưng mà, vấn đề là:
Từ trước tới giờ hành quân đánh giặc chưa bao giờ cho phép mang nữ tử theo, cô nên nói thế nào để thuyết phục Diệp thái tử đưa cô theo đây?
Vấn đề khó nhằn này khiến cô suy tư suốt một buổi chiều cũng không có kết quả.
Trái lại thì người phụ trách bảo vệ (giám thị) cô – Phục Linh thường ló đầu ra từ góc nhỏ âm u nhìn cô thăm dò, đến trước khi cô phát giác ra thì đã nhanh chóng rụt về. Hành động này nhìn sao quen thế nhỉ, cô đau khổ suy tư, chờ hắn lặp đi lặp lại thêm hai lần nữa thì vỗ đùi nhớ ra nguyên nhân vì sao thấy quen. Má ơi, quả thực rất giống con rùa đen cô nuôi trong hồ Thái Dịch!
Thôi, mấy lời này không nên nói cho hắn nghe thì tốt hơn…
Vào lần thứ sáu hắn vươn cổ ra thì rốt cuộc cô cũng không thể kiềm được mối hoài nghi ngập đầy bụng nữa, xoẹt xoẹt viết xuống mấy chữ giơ lên cho hắn xem: “Ngươi đang làm gì!”
Phục Linh không đề phòng bị cô tóm được, vẻ mặt ngập tràn nỗi kinh ngạc “Ta mà lại bị phát hiện!” chậm chạp lê bước tới.
Này, không nên quá xem nhẹ chỉ số thông minh của cô nhé! Ngươi giám thị cô một cách trắng trợn như vậy muốn cô không phát hiện ra thì cũng khó lắm! Cô thực sự cũng rất kinh ngạc, Diệp Thiệu có thủ hạ như hắn mà có thể sống tới bây giờ quả thật cũng không dễ dàng gì.
Nói chuyện với Phục Linh thực sự là một chuyện rất mệt mỏi, cô không dưới một lần hoài nghi hắn mắc chứng sợ xã giao. Sau một khắc ở trước mặt cô cố gắng diễn lại vẻ mặt băng sơn lãnh khốc, hắn mới vất vả sắp xếp được từ ngữ để nói: “Sáng nay trước khi đi thái tử nói ánh mắt của cô nương rất lén lút, chắc chắn là trong bụng lại nảy lên ý xấu nên bảo thuộc hạ phải để ý cô nương nhiều hơn…”
“…” Cô lặng lẽ giơ hai chữ lên – “Thối lắm!”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đến hoàng hôn, trời chiều rực đỏ trên tầng cao, mấy con quạ đập cánh bay lên từ cành cây khiến những cánh lá khô héo rơi xuống rào rào, cứ thế vỗ cánh bay vào trong bóng đêm đang dần dần cắn nuốt cung điện.
Cảnh tượng này cô rất quen thuộc, vương cung nào mà chẳng như nhau. Kinh quốc tuy nghèo, nội thất trang trí bên trong hướng về sự mộc mạc tự nhiên; Tề quốc thì giàu, cung điện có huy hoàng cũng không được phép vượt qua đế đô của Mục thiên tử. Cảnh tượng quen thuộc gợi lên nỗi lòng nhớ quê khôn nguôi của cô, aiz, giờ này đã sắp tới giờ quốc quân Kinh quốc ăn cơm rồi!
Không phải Tề vương cung dùng cơm muộn mà là vì sau giờ ngọ hôm nay, Diệp Thiệu cố ý phái người tới truyền lời, muốn cùng ăn với cô một bữa. Nếu không phải thân phận hiện giờ của cô ở Tiềm Long Để chẳng đáng nhắc tới, bằng không cô nhất định sắp xếp một bàn tiệc toàn cá chờ hắn tới thưởng thức!
Đến khi trăng treo đầu cành, cô nằm rạp trên mặt bàn mệt không mở nổi mắt, Diệp Thiệu mới khoan thai bước tới. Hắn đến, còn mang theo một con chó. Đã mang theo chó thì thôi hắn lại còn mang thêm một con mèo.
Xuất phát từ góc độ của một con cá, cô có thể cảm nhận được ác ý nồng đậm đến từ Diệp thái tử.
“Nhiều ngày nay bản vương bận rộn, sợ ngươi cô đơn nên mang theo chúng nó tới giúp ngươi giải sầu.” Diệp Thiệu thô bạo xoa đầu cô khiến cô tỉnh hẳn, cực kỳ dịu dàng áp vào bên tai cô nói: “Xem xem, có thích không?”
Cô lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi lại lạnh lùng nhìn con mèo đen vừa bước vào điện đã nhe răng trợn mắt với cô. Nhìn cái gì?! Chưa từng thấy mỹ nhân ngư xinh đẹp như hoa như ngọc sao! Con mèo đen đương giương nanh múa vuốt sững sờ tại chỗ, có lẽ là chưa từng thấy một con cá có thể biểu hiện tức giận tới như vậy.
Hừ! Cô xoay đầu đi, trên đầu gối chợt truyền tới cảm giác ấm áp, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ngay con chó Tiểu Bạch đang ngoáy tít đuôi mừng rỡ, cọ cọ vào người cô.
“Ồ, Tiểu Bạch rất ít khi chủ động thân mật với người lạ.” Diệp Thiệu rất ngạc nhiên, xoa đầu con chó, hắn cười tủm tỉm nhìn cô: “Xem ra các ngươi rất có duyên đấy.”
Lòng cô chợt giật thót, có chút chột dạ. Cô biết Tiểu Bạch cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì mỗi lần Tề quốc hầu, phụ thân Diệp Thiệu tới đế đô đều đưa nó theo, bởi vì cô với nó đều thuộc hàng không mang tới cảm giác có tồn tại, cũng chỉ là nhân vật nhỏ cho nên kết thành tình cảm hữu nghị thâm sâu. Thường xuyên đều là một người một chó ngồi trong một góc vắng vẻ, nhìn cảnh tượng xa hoa trước mắt, cô thì cảm thán chênh lệch giàu nghèo, nó thì phụ họa gâu gâu hai tiếng, phối hợp cực ăn ý.
May mà Diệp Thiệu cũng không lan man nhiều, hắn rửa tay trong chậu vàng ra vẻ tùy ý hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui không?”
Hắn không nói thì cô suýt quên mất chuyện muốn cầu cạnh hắn. Xem ra tâm trạng Diệp Thiệu rất tốt, chắc là lại có tên nào xui xẻo rơi vào tay hắn, đáng thương thay. Vuốt ve Tiểu Bạch, cô lặng lẽ tìm kiếm một lí do thích hợp.
Đột nhiên vây đuôi truyền tới cảm giác đau nhức, cô cúi đầu, con mèo đen kia không biết từ lúc nào đã mai phục lại gần, hàm răng sắc nhọn cắn chặt vây đuôi của cô.
“…” Cô nhìn thẳng vào mắt nó một lát, nó giơ móng vướt sắc nhọn cào lên bộ vảy vàng lấp lánh của cô một cái khiến mặt cô nhất thời trắng nhợt.
Cô run rẩy muốn đẩy nó ra, nào ngờ đâu móng vuốt của nó lại vươn tới, thành công lưu lại năm vệt móng vuốt chảy toang máu.
Thật là… trong vận mệnh của cô rốt cuộc lại xuất hiện thêm một kẻ địch nữa…
Sự khác thường của cô đã khiến cho Diệp Thiệu chú ý, hắn thế mà lại bật cười một tiếng, có vẻ rất vui sướng. Mẹ nó chứ, ngươi có nhân tính không hả! Ngươi để ngay một con vật nguy hiểm dọa tới tính mạng ân nhân cứu mạng của ngươi thế mà được hả! Đúng vào lúc này, con mèo to đen buông vây đuôi của cô ra, há mồm định cắn lên đuôi cô, cô kinh sợ tới mức cứng hết người lại.
“Lăn khỏi đây.” Diệp Thiệu đá văng nó ra, con mèo to lăn trên mặt đất hai vòng, hắn vừa ngạo mạn vưà lạnh lùng nói: “Cá cưng bổn vương nuôi, không đến lượt ngươi động miệng vào.”
“…” Cô, trong lòng cô rất phức tạp. Ai là cá cưng của hắn chứ!
Đuổi con mèo to đi xong, Diệp Thiệu vẫn bình thản tiếp tục dùng bữa, hắn còn có chút tiếc nuối bảo: “Vốn định tìm cho ngươi cái gì đó vui vui giết thời gian, nào ngờ tìm phải con súc sinh không được dạy dỗ tử tế.”
Cô căng thẳng không nói lời nào, từ trên xuống dưới đều toát ra hơi thở khó gần.
Diệp Thiệu đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Đừng có bày ra vẻ mặt cá chết này với bản vương.”
“…”
Cô ôm cái đuôi bị thương mà viền mắt đỏ hồng, Diệp Thiệu lạnh như băng nhìn cô một lúc lâu, hắn thở dài:
“Được rồi, là ta không đúng. Ta chỉ muốn trêu chọc ngươi một chút thôi.”
Mẹ nó, bà đây cũng đã sớm biết ngươi chính là tên cặn bã xây dựng niềm vui của mình trên nỗi thống khổ của người khác mà!
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Một bữa cơm tối cũng không giải quyết được gì, Diệp Thiệu chưa ăn được mấy đũa đã cho người lui xuống. Cô không thèm để ý tới hắn, tiếp tục ngẩng đầu 45° ngắm trăng ngoài cửa sổ, đảm nhiệm vai diễn mỹ nhân ngư vừa cao quý lạnh lùng vừa u buồn ưu thương. Diệp Thiệu tới gần ôm cô đi tắm như bình thương, cô không phản kháng cũng không thèm để ý hắn, mặc hắn ôm vào trong hồ nước.
Từ đầu tới đuôi, cô đều không thèm nhìn hắn, vừa vào trong nước cô liền nhanh chóng chìm xuống nước, im lặng một lát, mặt nước chợt vang lên tiếng động, Diệp Thiệu cũng bước vào. Vừa định đi chỗ khác, đuôi đã bị túm…
Bị người khác kiềm chế, chẳng có cách nào, cô bị kéo về bên bờ. Diệp Thiệu cũng chưa bước hoàn toàn vào trong nước, hắn ngồi trên đài sen bằng đá, cầm trong tay một cái bình sứ màu xanh. Cô chợt thấy cái bình sứ kia quen quen, mấy ngày hôm trước, Diệp Thiệu đều dùng thuốc mỡ trong đó xoa lên trên miệng vết thương ở eo cô. Vết dao ở eo đương nhiên đã liền lại rồi biến mất, Diệp Thiệu cầm nó, nói: “Tay.”
Cô không đáp cũng không động, Diệp Thiệu không hề tức giận chỉ kéo cái đuôi cô đến trước người, túm cái tay bị mèo cào của cô lên, sao đó vang lên tiếng nói kinh ngạc của hắn: “Sao lại không chảy máu nữa?”
Cái kiểu hỏi đầy nuối tiếc này là sao đây?! Đến giờ rồi mà vẫn còn mơ ước máu của cô, cô giận dữ rút tay mình về, Diệp Thiệu quát khẽ: “Đừng lộn xộn!”
Sau đó cô liền không động nữa, không phải cô không muốn động mà là vì sức của hắn quá mạnh, cô không rút nổi mà!
Diệp Thiệu cúi mặt xoa đều thuốc lên tay cô, dáng vẻ hết sức nghiêm túc cẩn thận, nhìn trông chẳng khác nào anh bạn tri kỷ dịu dàng ấm áp. Nhưng thật ra thì hắn là đồ cặn bã, còn là tên cặn bã vô cùng mạnh nữa.
“Nói đi, có chuyện gì muốn xin ta?” Diệp Thiệu xoa xong thuốc mỡ lại không buông tay, nắm tay cô, mắt hơi nhướng lên, đôi mắt phượng dài khi cười híp lại đầy vẻ nguy hiểm, cười đến nỗi khiến lòng cô chợt căng thắng.
Hắn mơn trớn cái gáy ẩm ướt của cô, giọng trầm thấp: “Rối rắm cả buổi chiều, đến tối lại diễn tiết mục đau khổ lâu như vậy, không phải là muốn cầu cạnh bản vương sao. Nói đi, muốn cái gì?”
“…” Đáy lòng cô hơi rét lạnh, là vì suy nghĩ trong đầu không thể nào che giấu mà lạnh, lại càng lạnh hơn vì ý nghĩ “Mẹ nó, tốt xấu gì cô cũng là quốc quân một nước, thế mà cứ vậy bị chỉ số thông minh của hắn dễ dàng nghiền nát”.
Diệp Thiệu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Người đã ngốc, khả năng diễn xuất lại còn tệ nữa, may mà chỉ là con cá.”
“…” Tuy hắn nói là thật nhưng từ miệng người này nói ra, nghe sao cứ khó chịu thật đấy?
Khổ nhục kế bị phơi bày, vậy thì không cần thiết phải giả vờ giả vịt trước mặt hắn nữa, cô ghé vào bên án, cầm bút quẹt quẹt lên trên giấy viết một câu: “Ta muốn đi cùng ngươi!”
Không hề có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Thiệu phủ quyết ngay: “Hành quân đánh nhau mang theo nữ nhân còn ra thể thống gì?”
Cô rất đúng lý hợp tình nhanh nhảu đáp trả — “Ta là cá!”
Lúc này đến phiên hắn hết chỗ nói nổi, một lúc sau mới nói: “Cá cũng không được.” Hắn cuộn mái tóc dài của cô lại, nhìn xuống cô từ trên cao: “Ngươi xem ngươi vừa ngốc lại vô dụng, lần này tới Bắc cương ngàn dặm hoang vu, làm sao tìm được nhiều nước vậy nuôi ngươi.”
“…” Cô tức anh ách, tay cầm bút đầu trầm tư nghĩ lí do đưa mình đi theo.
Diệp Thiệu thong thả mở miệng: “Muốn đi lắm sao?”
Ái chà chà, âm cuối còn hơn cao lên nữa chứ, đập vào mặt cô chính là luồng khí đậm chất âm mưu, chỉ còn kém nước nói thẳng với cô – “Đến đây đi thiếu nữ, hố ta đã đào sâu lắm rồi, đến nhảy đi.”
Rốt cuộc, cô vẫn nhảy.
Cô do dự gật đầu.
“Cầu xin ta đi ~~~” Một tay Diệp Thiệu chống má, cười trông cực kỳ đẹp.
Mẹ nó, không đúng rồi! Sao tình tiết lại chuyển biến đột ngột từ lục đục tranh quyền đoạt lợi ngoặt phát sang thái tử bá đạo yêu cô vậy??? Kế tiếp không phải là hắn sẽ nở nụ cười đầy dâm tà với cô, mở rộng xiêm y mời gọi: “Đến đây đi, nữ nhân, lấy lòng ta.”
Cô đây là một con cá, hiểu chứ!
Cô khó xử nhìn cái đuôi màu vàng to đùng của mình, lại nhìn Diệp Thiệu lười nhác đợi ở đó, thực sự thì rất khó khăn về vấn đề kỹ thuật đấy nhé.
Diệp Thiệu mất hết hứng thú liếc cô một cái: “Nếu đã miễn cưỡng vậy thì thôi đi.”
Tiết mục này quen thuộc lắm nhé, hôm đó khi nhặt được cô ở bờ biển, hắn cũng diễn cái tiết mục chết tiệt này mà! Có câu châm ngôn thế này: “Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông”, nhưng cố tình cô lại không thể không ướt giày hai lần khi bước vào con sông tên Diệp Thiệu này!
“Hử?” Hắn còn thúc giục!
Cô cắn răng viết xuống ba chữ: “Cầu xin ngươi!”
“Không có thành ý.” Diệp Thiệu đến nhìn cũng không thèm.
“…” Cô hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, thay tờ giấy khác: “Cầu xin ngươi mà ~”
“Vẫn chưa đủ thành ý.” Tuyên bố của Diệp Thiệu gây khó dễ cô.
Cô hít vào một hơi, cầm tờ giấy “Cầu xin ngươi mà ~~~” lên rồi giơ hai tay đặt lên cổ Diệp Thiệu lắc lắc.
Diệp Thiệu im lặng rồi đáp: “Trước khi ngươi cầu xin người khác thì hãy buông cái đuôi ra khỏi người ta được chứ,” Hắn cười như không cười: “Rốt cuộc là ngươi muốn cầu xin bản vương hay là muốn siết chết bản vương đây.”
Hơ, không cần suy nghĩ đâu, chắc chắn là vế sau đấy.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Cuối cùng Diệp Thiệu cũng đồng ý với đề nghị của cô nhưng hắn cũng đưa ra một yêu cầu – Tề quốc hầu Tề vương muốn gặp cô – ân nhân cứu mạng của Diệp Thiệu.
Cô có chút khó xử, bởi vì cô suy xét đến tuổi của ông bác này, không dám chắc ông ấy có thể tiếp nhận nổi cái đuôi cá này của cô hay không.
Diệp Thiệu cười nhạt: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nói cho phụ vương biết ngươi là người cá sao?”
Cô nghĩ cũng phải. Nếu nói ra, Tề quốc hầu chắc chắn sẽ cho Diệp Thiệu uống thuốc chữa bệnh thần kinh ngay lập tức. Mặc dù cô cũng cho rằng Diệp Thiệu đã cần uống thuốc trị liệu tâm lý vặn vẹo của hắn khẩn cấp lắm rồi.
Cho nên cô vui vẻ đồng ý, ngược lại là Diệp Thiệu mặc xong triều phục ghé tới gần: “Ngươi đáp ứng sảng khoái quá nhỉ, phụ vương ta đăng cơ mấy chục năm, chư hầu xung quanh kể cả Mục thiên tử không ai là không kính ông ấy ba phần, nói cách khác chính là úy kỵ ông ấy ba phần. Đừng nói tới nữ tử tầm thương, cho dù là thần tử trong triều thấy ông ấy cũng còn phải sợ đầu sợ đuôi.”
Nào có chứ, cô không hiểu sao nhìn hắn, rõ ràng Tề quốc hầu là một bác trai hòa nhã dễ gần mà ~