Lúc còn nhỏ, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều con đường phát triển dành cho tương lai của mình.
Nếu phụ mẫu cần cù hơn một chút, cho cô thêm một đệ đệ, như vậy cô có thể tiếp tục làm công chúa của mình, ăn không ngồi rồi chờ chết già.
Nếu như Mục thiên tử nỗ lực cố gắng, thu hồi luôn năm nước chư hầu, vậy cô cũng có thể cầm đồ thiên tử để lại cho, ăn không ngồi rồi chờ chết già.
Xấu nhất trong xấu nhất là Diệp Thiệu Tề quốc cách vách nổi lên thú tính, thâu tóm Kinh quốc. Dựa theo hiểu biết về thói ham hư vinh chuyên giả nhân giả nghĩa của Diệp Thiệu, đối với vị quốc quân mất nước như cô đây ít nhất bề ngoài cũng sẽ không đối xử tới mức tồi tệ, cho nên cô vẫn có thể ăn không ngồi rồi chờ chết già.
Nhưng mà có nghĩ lung tung thế nào, cô cũng không ngờ được có một ngày, cô lại mọc ra một cái đuôi cá thứ thiệt!
Cô chỉ là bị truy sát rồi rơi xuống vách núi mà thôi, có cần giở trò đùa kinh khủng như vậy không.
Từ sau khi phát hiện sự thật đến lúc tiếp nhận sự thật, cô phải tốn thời gian cả một buổi tối. Trong lúc đó, cô tự hỏi rất nhiều vấn đề, từ “Bà đây rốt cuộc có phải là người không” đến “Quốc quân một nước chư hầu bị rơi xuống núi mà đến bây giờ vẫn không có nửa người tìm đến thật là phi lý vô cùng”, rồi tới “Thôi, trở về lại phải đối mặt với bao nhiêu món nợ, cô thà ở lại biển làm mỹ nhân ngư còn hơn”…vv…
Lúc tự hỏi cô cũng đồng thời không quên tự cứu mình, từ cách nhảy của cá, cách bò lổm ngổm, cách lăn lộn… sau khi thử nghiệm qua các loại tư thế, cô phát hiện ra đối với cái đuôi này, cô chỉ có thể dừng lại ở tiệm cận mức đẩy được con cua đang ra sức cắn đuôi cô mà thôi.
Khi mặt trời dần nhô lên trên mặt biển, khi ánh nắng soi tỏ lên cái đuôi trơn bóng của cô, cô bỗng bừng tỉnh ra: Đến sáng sớm, ngư dân rời bến đi đánh cá mà bắt gặp cô với cái đuôi cá này, sẽ xảy ra chuyện lớn mất! Căn cứ vào trình độ văn hóa và hiểu biết của bách tính Kinh quốc ta, bọn họ chắc chắn sẽ không biết cô – kẻ “trên là người dưới là cá” này chính là người cá “Xinh đẹp hát hay, dệt nước thành lụa” mà tám chín phần mười là sẽ đốt đống lửa nướng con yêu quái là cô đi…
Mà, nhìn người cá trông cũng giống yêu quái lắm cơ.
Nghĩ đến đây, tình hình bất chợt trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Cô đã không còn quan tâm tới vấn đề triết học sâu xa “Làm người tốt hay làm cá tốt” mà là cực kỳ lo lắng liệu mình có phải trở thành món cá nướng giòn thơm ngon miệng, hoặc ngoài cháy trong sống không.
Tục ngữ nói rất đúng, sợ cái gì gặp cái nấy. Khi cô đang kéo cái đuôi cá nặng trịch tỏa sáng lấp lánh trên bờ cát, cô chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ bãi đá sau lưng. Không ổn rồi! Cô cảm thấy bản thân cách vỉ nướng cá càng ngày càng gần rồi. Lực chống của đuôi cá còn lâu mới bằng hai chân, cô hao hết sức lực mới rời ra xa khỏi tảng đá sau lưng được một đoạn, cũng chỉ tầm hai thước, thì người kia đã xuất hiện trước mặt cô.
Không hề bất ngờ, không có khăn che, cô với người đó mặt đối mặt nhau trong ánh nắng rực rỡ buổi sớm.
Cô cho rằng cô sẽ dọa sợ hắn, kết quả người bị dọa sợ trước lại là cô!
Tuy cô với người này đã có mấy năm chưa gặp nhưng ấn tượng lần gặp mặt tại hoàng cung năm đó quá sâu, vì thế mà giờ này cô không hề khó khăn trong việc nhận ra nam tử áo đen mắt phượng mày kiếm trước mắt này chính là Diệp Thiệu.
Vô số ý niệm như sấm chớp rền vang lóe lên trong đầu cô – “Mẹ kiếp, tên chết tiệt này sao có thể xuất hiện trong quốc thổ Kinh quốc ta ngay giữa ban ngày ban mặt được chứ!”, “Mẹ kiếp, cảnh tượng mất mặt thế này mà còn bị tên địch lâu năm bắt gặp!”
Cô vẫn đắm chìm trong nỗi xúc động khó kiềm chế, mà ở phía đối diện, Diệp Thiệu hình như cũng bị chấn động không nhỏ, yên lặng một lát, cô với hắn bốn mắt nhìn nhau không nói gì. So với một quốc quân ở một nước nhỏ nông thôn như cô, Diệp thế tử dù sao cũng đã có nhiều trải nghiệm hơn, hắn thu hồi vẻ mặt sững sờ trước, chỉ có đôi mắt là còn vương chút kinh ngạc, hắn nắm lấy chuôi kiếm bên hông, nhướn mày: “Yêu quái? Thần tiên?”
Cô ngây ngô nhìn hắn đợi tới khi đầu óc từ từ khôi phục lại hoạt động mới lắc đầu.
“Người sao?” Miệng hắn nở nụ cười đầy hứng thú, nụ cười này khiến cô trong nháy mắt không rét mà run, cô nhanh chóng chống đuôi lùi về sau, khẽ gật đầu.
“Bị câm?” Cô vừa lui về sau, hắn đã bước lên trước, kiếm trong tay không hề buông ra chút nào.
Mẹ kiếp, tên biến thái nhà ngươi tránh ra, tránh xa ta ra! Ký ức tồi tệ thời thơ ấu cùng với khoảng cách ngày càng gần của hắn càng lúc càng rõ ràng, sau khi đăng cơ, mấy lúc rảnh rỗi cô lại tưởng tượng về cảnh sau này cô gặp mặt Diệp Thiệu, không có cái nào là không phải hình ảnh cô – thân là quốc quân kiêu ngạo, lãnh khốc, quyền uy tiếp nhận đại lễ của Diệp Thiệu.
Không thể nào ngờ được, ngày mà cô gặp lại hắn, sẽ là thế này. Nhìn thanh kiếm trong tay hắn, quả nhiên hắn là dao thớt còn cô là thịt cá! Căn cứ vào mức độ hung tàn của hắn khi giết địch, chẳng lẽ hắn định dùng thanh Diệp kiếm nổi tiếng của mình cắt cô xoẹt xoẹt ra thành mấy khúc cá?
Đừng trách vì sao cô lại nghĩ tên chết tiệt này có thể cầm thú như vậy, theo giang hồ đồn đại, năm đó Diệp Thiệu xuất binh tấn công man di. Quân lính lâm vào tình cảnh khốn đốn, lương thảo không kịp cung ứng, mà bộ lạc vừa tấn công được sống chết không chịu khai ra nơi cất giấu lương thảo. Chỉ thấy Diệp thế tử cười vô cùng tao nhã, tuyệt sắc khuynh thành, Diệp kiếm xoẹt qua. Thủ lĩnh bộ lạc kêu thảm một tiếng, một miếng thịt trắng phau rơi trên mặt đất, Diệp Thiệu thổi nhẹ lưỡi kiếm: “Không nói cũng không sao, đây chẳng phải là thịt sao?”
Thủ đoạn tàn nhẫn của người này có thể làm cho người ta uất giận tới cực điểm!
Cô ôm cái đuôi run rẩy theo từng bước chân tới gần của Diệp Thiệu, không phải cô không có chí khí mà bởi vì đối phương quá súc sinh thôi.
“Nam Hải có người cá, xinh đẹp lại hát hay.” Diệp Thiệu lẩm bẩm đi tới trước mặt cô, dáng người cao bẩy thước kia thoáng cúi xuống, mắt phượng nhanh chóng quét quanh người cô, cuối cùng dừng lại trên cái mặt đang ra sức cúi gằm xuống đất của cô.
Dưới cằm chợt đau điếng, cô bị xốc mặt lên buộc nhìn hắn, trong mắt Diệp Thiệu lóe lên tia mất mát, than thở: “Còn lâu mới được bằng tin đồn.” Tầm mắt của hắn còn khẽ lướt qua ngực cô, sâu xa chậc chậc hai tiếng.
“…”
Mẹ nó, không thể nhẫn nhịn được nữa! Mi có thể không tôn trọng nhân cách của ta nhưng không thể không tôn trọng ngực ta! Cô dùng đuôi cá lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai bật lên rồi đập thẳng vào mặt Diệp Thiệu.
ầm, dư chấn của cú đập lan tỏa từ chỗ đuôi cô, Diệp Thiệu vất vả dùng Diệp Kiếm của hắn chặn đuôi cô lại trước khuôn mặt tuấn tú của mình. Vỏ kiếm bị hắn bật tách ra, lộ ra lưỡi kiếm lạnh lẽo chỉ cách cái đuôi của cô có mấy tấc, cô thầm nuốt một ngụm nước miếng.
“Cũng nóng tính đấy nhỉ?” Diệp Thiệu cười một tiếng với cô.
Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa mà lặng lẽ, nhẹ nhàng để đuôi xuống. Âm thầm siết chặt tay, cô đây không gọi là sợ! Cô đây gọi là vận dụng chiến lược lui binh!
Diệp Thiệu lại không có ý định buông tha cô, chống kiếm ngồi xổm trước mặt cô, nhếch môi cười khẽ: “Tên là gì? Từ nơi nào đến?”
“…” Hừ, vị quốc quân lãnh diễm cao quý như cô đây khinh thường nói chuyện với tên tiểu bối như hắn.
Hắn xoa xoa kiếm: “Nghe nói máu thịt người cá có tác dụng trường sinh bất lão…”
Thôi, cô không chấp nhặt với hắn nữa. Đổi sang hướng suy nghĩ khác, Diệp Thiệu đến còn tốt hơn so với người đánh cá đến. Ít nhất Diệp Thiệu cũng sẽ không cho rằng cô là yêu quái mà đem cô đi nướng, đến khi cô nói cho hắn biết cô chính là Vân Ngạn quốc quân Kinh quốc, lại ở ngay trong lãnh thổ Kinh quốc ta, hẳn hắn sẽ không dám đối xử tệ bạc với cô, vừa hay có thể mượn lực hắn trở về vương cung, như vậy thì mọi sự đều thuận lợi.
Suy nghĩ một lát, sự xuất hiện của Diệp Thiệu hóa ra lại còn là chuyện tốt, cô tự hài lòng với tính toán của mình, điều chỉnh lại tư thế mà một quốc quân nên có, nhếch môi cười với hắn.
Diệp Thiệu thoáng sửng sốt.
Cô chậm rãi mở miệng, mở, mở…
“…” Cô vô thức sờ cổ họng mình, cố ho khan mấy tiếng nhưng vẫn không có tiếng gì phát ra. Nhìn lại cái đuôi cá vàng rực rỡ đang nằm trong lòng, cô nhất thời rơi lệ đầy mặt, quả nhiên, thần thoại đều là lừa người hết!!!
“Bị câm thật à?” Đây là một câu nghi vấn nhưng giọng điệu của Diệp Thiệu lại không hề biểu lộ chút nghi vấn nào, dường như ngay từ ban đầu hắn đã nhận định như thế.
Sau một thoáng mất mát, cô phải lên lại tinh thần một lần nữa. Thôi bỏ đi! Đuôi cá cô còn có thể chấp nhận được, huống hồ là mất tiếng! Không nói ra được thì cô có thể viết, cô lại một lần nữa không thể không khen ngợi sự cơ trí của bản thân. Cô xắn nửa ống tay áo ẩm ướt lên, lấy ngón trỏ làm bút vạch lên cát.
Lông mày Diệp Thiệu khẽ nhếch, khóe miệng cũng như cười như không. Hắn được cái túi da đẹp đẽ, dáng vẻ này mà đặt trên người khác thì đích thị là lưu manh nhưng hắn mà làm thì trông lại rất tự nhiên, không những vậy lại có thêm mấy phần phong lưu nữa. Đương nhiên, điều này cũng không thể che giấu nổi bản chất của hắn đúng thật là lưu manh vô sỉ!
“Vân…” Hắn đọc chữ đầu tiên cô viết lên.
Tay cô run rẩy vạch cát, chuẩn bị viết chữ thứ hai, chợt trong đầu lóe lên tia sáng, nhớ ra một việc. Tuy quá trình cô từ con gái quốc quân cho đến khi đăng cơ cực kỳ thuận buồm xuôi gió, không hề có cảnh gió tanh mưa máu như các chư hầu khác cũng không có nghĩa cô chỉ là một kẻ ngu ngơ không rành thế sự. Thời điểm xuất hiện của Diệp Thiệu quá kỳ quái, theo lý mà nói, chư hầu thế tử từ nước khác tới phải do lễ bộ báo cho cô từ hơn tháng trước. Nhưng Diệp Thiệu bất ngờ xuất hiện như vậy mà trước đó cô không hề nghe tin phong phanh gì.
Như vậy cũng không sao, có nước nào là không có gián điệp cài vào đâu. Tên Diệp Thiệu này tính cách vặn vẹo, cho dù hắn có là thái tử cao quý thì cũng không đảm bảo rằng hắn sẽ không chạy tới đây làm gián điệp. Nhưng vấn đề là, vì sao hắn tới không sớm không muộn, lại trùng hợp, xuất hiện tại nơi cô rơi xuống? Lại nghĩ tới những thích khách võ công cao cường không rõ lai lịch kia, nhìn bộ quần áo đen trên người Diệp Thiệu, thấy thế nào cũng giống mà!
Tuy rằng trước mắt cô không rõ nguyên nhân vì sao lại ám sát cô, dù sao thì Kinh quốc cũng nổi danh là nước nghèo xác xơ trong năm nước chư hầu rồi, thu phục vào không khéo còn phải nuôi thêm. Cô nghĩ, đã tầm thường còn không thu được lợi ích gì, thế nào cũng chẳng có ai khai đao với cô đâu.
Nhưng cho dù thế nào, đã phân tích ra như vậy, ngón tay cô cũng cứng đờ không thể viết nổi nữa. Nếu cô nói rõ cho Diệp Thiệu biết, bà đây chính là quốc quân Kinh quốc Vân Ngạn, đây chẳng phải là tự vạch cổ mình cho người đưa đao tới sao.
Vì thế, trong nháy mắt đó, cô giả vờ mình bị mất trí nhớ gián đoạn. Sau khi viết xong chữ Vân cô liền ngây ngô nhìn chằm chằm bờ cát, tựa như không thể nào nghĩ ra chữ sau được.
“Không có?” Diệp Thiệu đợi lâu như vậy mà không đợi được đoạn sau, hiển nhiên không hài lòng lắm.
Cô nhíu chặt mi tâm, làm ra dáng vẻ mê mang, cực kỳ khổ sở nhìn về phía hắn, dùng vẻ mặt nói cho hắn biết: Bà đây mất trí nhớ, quên mất tên rồi.
Diệp Thiệu chống tay nâng cằm, nhìn cô một lúc lâu. Ánh mắt đó khiến tim gan cô run lên, còn lo lắng khẩn trương hơn cả khi yết kiến hoàng đế, bỗng hắn chợt cười, giơ tay dịu dàng mơn trớn sợi tóc dính trên gương mặt cô: “Câm thì cũng câm rồi, đầu óc không tốt cũng có thể hiểu.”
“…”
Mẹ kiếp, cô thật sự muốn dùng đuôi đập chết hắn!