Vì đề phòng bất trắc, ngay hôm đó chúng ta ngựa không dừng vó lao
thẳng tới biệt cung Tĩnh Châu. Vì phải chạy đua thời gian với Tiêu Hoài
Chi, Diệp Thiệu lựa chọn bỏ xe mà cưỡi ngựa, những người khác thì không
có vấn đề gì, khó là khó ở cô đây. Con ngựa nhìn thẳng vào cái đuôi của
cô, rồi lùi ra sau hai bước, trông có vẻ rất hoảng hốt.
Diệp Thiệu thay bộ độ cưỡi ngựa đứng ngay sát phía sau cô: “Chậc chậc, bộ dáng của nàng ngay cả ngựa cũng phải sợ.”
“…” Cô yên lặng giơ giấy lên: “Nhưng vẫn còn tốt hơn người có bộ dáng tới người cũng phải sợ!”
Diệp Thiệu: “…”
Bạch Khải gục đầu ủ rũ chậm chạp bước tới. Phải đồng hành với Diệp Thiệu là
chuyện cậu ta cực kỳ không tình nguyện, khổ nỗi lại bị người ta quản
chế, vậy cho nên chỉ có thể buồn bã ỉu xìu dắt ngựa đến. Thấy cô khó xử
ngồi trên xe lăn, cậu ta xúc động: “A Ngạn, cậu không tiện cưỡi ngựa
phải không. Hay để ta cùng đi với cậu?”
Diệp Thiệu hừ một tiếng, sau đó liền thấy Phục Linh không nói hai lời vung tay xách Bạch Khải lên, ném đi…
Không kịp để cho cô có thì giờ thương cảm cho Bạch Khải, Diệp Thiệu đã ôm
chặt eo cô vác lên vai, hất một cái trời đất đảo lộn, cô vừa há mồm thét trong im lặng đã bị đẩy lên trên lưng ngựa rồi.
Lực của hắn không phải là mạnh lắm, khổ nỗi là buổi sáng nay cô ăn hơi nhiều, bị hắn lật
một cái, lục phủ ngũ tạng tựa như dồn vào một chỗ, đè ép dạ dày cô cực
kỳ khó chịu. Cô không nhịn được, nắm chặt yên ngựa…nôn ra.
Diệp Thiệu cũng leo lên lưng ngựa rồi hư tình giả ý vỗ lưng cô: “Đã nói mà, bảo nàng ăn ít một chút đi, nhìn xem này.”
Thôi đi! Đừng tưởng rằng bà đây không nghe thấy tiếng cười ngươi cố nín!
Lòng cô chực trào nước mắt, rõ ràng là ngươi hại cô mà sao còn cười
được!
Bạch Khải còn không biết sống chết đổ thêm dầu vào lửa, cậu
ta vạn phần lo lắng nhìn nhìn cô rồi lại ngó ngó Diệp Thiệu, môi run
rẩy: “Nhanh như vậy, nhanh như vậy…đã có sao?”
Cô: “…”
Có
cái đầu nhà ngươi! Cô đã thành thế này rồi mà còn nặn được người sao!
Trái lại là ngươi thử sinh đẻ cùng với một con cá cho cô xem trước xem
nào!!
Trái lại thì Diệp Thiệu không hề thấy xấu hổ mà còn ra vẻ
vênh vênh tự đắc, rất ư là tốt bụng nhắc nhở cô: “Vân Ngạn, sau này nhớ
phải cẩn thận hơn nhé, đây chính là vương tôn tương lai của Tề quốc ta
đó.”
Cô: “…”
Cô hận không thể có mười ngón giữa để giơ lên chửi hắn cho thỏa!
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tĩnh Châu nằm ở tây nam Kinh quốc, con đường nhanh nhất để tới đó là phải
băng qua vương đô. Nhưng suy xét đến khả năng ở xung quanh vương đô nhất định có tai mắt của Tiêu Hoài Chi, mà thân phận của chúng ta lại quá
mức đặc biệt. Diệp Thiệu suy nghĩ nhiều cách, cuối cùng quyết định vòng
qua vương đô, chọn một con đường cách khỏi khu vực phồn hoa sầm uất.
Đại bộ phận lãnh thổ Kinh quốc đều là đồi núi, , địa thế trùng trùng điệp
điệp chập chập chùng chùng, tuy không tới mức dốc đứng hiểm trở nhưng
nếu như ở trên lưng ngựa thì đúng là có thể nếm đủ mùi đau khổ. Cho dù
ban ngày thỉnh thoảng Diệp Thiệu sẽ cho nghỉ ngơi một lát, nhưng đến
buổi tối khi hắn ôm cô xuống ngựa thì mông cô đã không còn bất kỳ cảm
giác gì nữa…
Phục Linh nhóm lửa bận rộn chuẩn bị thức ăn, Bạch
Khải rúc ở đây định lại gần cô, nhưng ở giữa còn có đại gia Diệp Thiệu
đang lười nhác nằm đó, cho nên tâm tình rục rịch chộn rộn của cậu ta chỉ qua hai cái liếc mắt cảnh báo đã dập tắt không còn chút dấu vết. Tư thế của cô không được tự nhiên mà phải lệch sang một bên, vừa nhúc nhích,
cái mông sẽ đau đến tê tái, ngồi không xong nằm không được.
Cô
khóc không ra nước mắt, thử sờ nhẹ một cái, cảm giác vảy trên đuôi đều
bị mài mỏng hết sạch rồi. Huhuhu, nếu không còn vảy nữa, chẳng phải cô
sẽ trở thành con cá trần chuồng sao. Đang kiểm tra thì bất thình lình cô cảm nhận được một cái nhìn vô cùng kỳ dị tập trung trên người cô nên
theo đó nhìn lại.
Ánh mắt Diệp Thiệu lộ vẻ khác thường, hắn cười
cười nhìn cái tay đang đặt trên mông của cô, cười đến mức cô cảm thấy
cực kỳ không ổn.
Hắn nói: “Vân Ngạn, sở thích của nàng thật là đặc biệt.”
Cô: “…”
Ngươi cho rằng ai cũng đều biến thái giống như ngươi sao!
Trên đầu bỗng dưng tối đen, Diệp Thiệu ôm ngang cô tới chỗ tối dưới bóng
cây. Cô sợ đau định kêu lên, lại phát hiện hắn nhẹ nhàng tránh được vết
thương trên đuôi cô, không hề động vào chút nào. Bạch Khải ở đều bên kia yếu ớt lên tiếng: “Ngươi muốn mang A Ngạn đi đâu!”
Diệp Thiệu không thèm quay đầu lại: “Mang nàng ấy “đi ngoài”.”
Cô và Bạch Khải: “…”
Dẫn cô “đi ngoài” trong một tình huống như thế này, cô sợ cô sẽ trở thành người cá đầu tiên bị trĩ đấy!
Diệp Thiệu ngồi dưới tán cây, đặt cô nằm ngang trên đầu gối, tay lần mò
trong tay áo không biết đang tìm thứ gì, miệng vẫn không quên châm chọc
cô: “Biến thành người cá mà còn yết ớt như vậy.”
Cô đang nằm trên đùi hắn nhất thời không biết ý đồ của hắn, xoay đầu đi lại bị hắn dữ tợn đè xuống: “Đừng nhúc nhích.”
“Ngươi muốn làm gì?” Cô viết một tờ giấy nhỏ.
“Nàng đoán xem.”
Cô: “…”
Chắc hẳn Diệp Thái tử đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm quá rồi. Ngươi đoán, cô đoán, rốt cuộc cũng chưa bao giờ đoán ra được tiết mục nào sắp xảy ra
giữa hai ta! Mỗi ngày vừa mở mắt chúng ta đều dùng ngôn ngữ thương tổn
nhau, ngươi đâm một dao cô chọc một kiếm, giờ ngươi lại còn chơi trò tâm linh tương thông, tên chết tiệt nhà ngươi vậy mà lại định đi theo xu
hướng trời nếu có tình trời sẽ già, người nếu có tình người chết sớm
sao?
Sau một giây lát thấp thỏm, mông bỗng chợt cảm thấy mát mẻ,
từ sợi tóc đến mũi chân cô đều không nhịn được run rẩy. Sau đó cảm giác
mát mẻ kia cứ đều đặn đều đặn, thấm vào trong vẩy cá, một lát sau cảm
giác đau đớn nóng rát đã tan biến đi rất nhiều.
Lúc này mà còn
không biết Diệp Thiệu làm gì thì cô phải ngốc tới cỡ ngang ngửa Bạch
Khải, hắn đang bôi thuốc cho cô. Sau khi biết được kết quả này, mặt cô
lập tức đỏ hồng, nóng tới mức cô không dám cử động gì hết. Hành động
của tên Diệp Thiệu này từ trước tới nay đều vô quy vô củ, không có việc
gì là lại thích sờ đuôi cô. Nhưng phần lớn thời gian hắn đều không đứng đắn đùa giỡn châm chọc, ngươi muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn, trái
lại hắn sẽ cợt nhả nói tới mức ngươi mặt đỏ tai hồng.
Đột nhiên
nghiêm túc bôi thuốc cho cô như vậy, cô thấy không quen lắm. May sao lúc này là đêm đen, bóng đêm che kín sắc mặt như thiêu như đốt của cô. Mặt
cô rất nóng, nhưng ở chỗ đó trên đuôi lại mát lạnh, xúc cảm truyền tới
càng thêm rõ ràng. Diệp Thiệu vừa thoa thuốc cho cô vừa cằn nhằn: “Sắp
bị mài rách rồi mà còn không nói, sưng lên thế này, sờ cũng chẳng thấy
chút co dãn nào.”
Cô: “…” Chút cảm động kia nhanh chóng tan thành mây khói, đến mảnh vụn cũng không còn.
“Được rồi, đêm nay sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn, lúc tối ngủ nàng cứ nằm trong lòng ta là được.” Diệp Thiệu nhét lọ thuốc vào trong tay áo, hắn kêu lên
kinh nhạc: “Vân Ngạn, sao tim nàng đập nhanh vậy?” Hắn nghi ngờ ôm eo đỡ cô dậy cẩn thận nhìn: “Mặt cũng đỏ rực nữa,” Hắn không chút nghĩ ngợi,
dán trán mình lên: “Không phải là vết thương mưng mủ chứ, sốt à?”
Cô: “…”
Vừa nhìn vào mắt hắn, lòng cô liền hoảng lên, con ngươi chuyển tới chuyển
lui, cầm bút than viết một dòng chữ xuống ý đồ lảng sang chuyện khác: Ồ, ngươi chăm sóc người khác thuần thục quá nhỉ.
Diệp Thiệu tự hào
khoe: “Đương nhiên, bản vương đã chuyên tâm đọc đủ các bộ sách về
“phương pháp tự nuôi cá””, rồi hắn thoáng kinh ngạc nói: “Nhưng trong
sách chưa từng nhắc tới, cá vàng có thể bị sốt.”
Cô: “…”
Quả nhiên không thể ký thác kỳ vọng quá mức với con người thần kinh này.
Bởi vết thương của mình nên cô chỉ có thể ghé vào lòng Diệp Thiệu, tư thế
này kéo càng dài lại càng trở nên xấu hổ. Bởi vì ngực của cô…không thể
tránh khỏi việc kề bên lồng ngực hắn. Hắn vẫn đang chuyên tâm nghiên
cứu mệnh đề khoa học “Cá vàng bị sốt thì nên chữa trị như thế nào”, cô
rúc ở trong ngực hắn khổ sở dịch dịch ra ngoài.
Không ngờ mới lặng lẽ đẩy hắn ra xa vài phần, cánh tay ở sau lưng cô lại thít chặt: “Cọ cọ cái gì, cọ một lúc rơi xuống đất lại khổ bản vương phải lau đuôi cho
nàng.”
Cô: “…” Là mông của cô bị thương chứ không phải tay cô bị phế! Cô có thể tự lau được!
Ôm ôm được một lúc, bỗng phát hiện ra Diệp Thiệu không hề phát ra chút
tiếng động nào. Cô vụng trộm ngẩng đầu lên, hai mắt hắn khép lai, mày
khẽ nhíu có vẻ như rất mệt mỏi, đang ngủ sao? Diệp Thiệu hiếm khi nào lộ ra mặt buông lỏng như vậy, con người của hắn thật mâu thuẫn. Đối với
bất kỳ người hay chuyện gì dường như hắn đều không thèm để ý nhưng vẫn
con người thờ ơ đó lại có thể xử lí nhị thúc mưu phản, giải quyết Tề
kha, đồng thời khi phụ vương hắn ngã bệnh vẫn có thể xử lý quốc sự đâu
vào đấy…
Cô nhìn hắn, chợt nhớ ra, dường như từ lúc chúng ta gấp
rút lên đường tới giờ Diệp Thiệu chưa từng nghỉ ngơi chút nào. Ban ngày
cô ngồi trên lưng ngựa tuy rằng phi rất nhanh nhưng khi mệt mỏi vẫn có
thể ngả vào lòng hắn mà ngủ, buổi tối cô lật tới lật lui trên thảm, nửa
đêm bất chợt tỉnh lại vẫn thấy Diệp Thiệu đang chăm chú đọc sáng dưới
ánh lửa, bàn tay nhàn rỗi gác lên chuôi kiếm.
“Ngắm đến mê mẩn?” Mắt Diệp Thiệu vẫn nhắm, khóe môi lại cong lên: “Sắp thành thân rồi, muốn ngắm thì cứ thoải mái mà ngắm.”
Cô: “…”
Tựa như một tên trộm bị bắt quả tang, cô thực sự không biết làm sao, hốt hoảng cúi đầu xuống luôn.
Diệp Thiệu: “…”
“Vừa rồi chợp mắt một lúc nhưng giờ không ngủ được nữa rồi.”
Hả? Là ý gì?
Bầu trời không có ngôi sao nào, chỉ có mặt trăng tròn ở phía đông chiếu
sáng. Gió thổi lá cây xào xạc, bóng đêm phủ lên khung cảnh hoang vắng
xung quanh, ngoại trừ tiếng lửa cháy lách tách và tiếng ngáy của Bạch
Khải, cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Nhưng cơ thể Diệp Thiệu
lại căng thẳng, hắn tựa như một con sói ngửi thấy mồi, con ngươi tối lại lắng động tia nguy hiểm.
Cô bị hơi thở khẩn trương của hắn lây
nhiễm, nằm trong lòng hắn mà thở cũng nhẹ đi vài phần. Không thấy bóng
dáng Phục Linh đâu, không biết đã mai phục ở đâu rồi.
Người tới là ai? Truy binh của Tiêu Hoài Chi hay là người tới ám sát Diệp Thiệu?