Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 12: Cá hoang tưởng




Nụ cười này của Diệp Thiệu dọa lòng cô không yên, sờ không thấy đáy, lửng lơ đến phát sợ.

Nhà cô chỉ có một chỗ, đó chính là Kinh quốc. Nhưng sau khi bị Diệp Thiệu nhặt về, kỹ năng diễn xuất của cô đã đạt thành, ngươi xem cô vẫn là người câm này, ngươi có nói liên tục, nói mớ, nói lỡ miệng thậm chí phun cả máu chó thì đối với cô đều như không tồn tại. Chỉ có điều cô suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra Diệp Thiệu điều tra từ chỗ nào mà rõ thân phận cô.

Cô cuộn cái đuôi lên trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ được một lát ánh mắt lơ đãng nhìn sang, vừa vặn đối diện với đôi mắt lấp lánh nét cười của Diệp Thiệu. Lòng cô giật thót, mẹ nó, tên này đang thử cô!

Nhớ lại những lời âm hiểm giả dối thường ngày của Diệp Thiệu, càng nghĩ càng thấy là như vậy! Nhưng mà cô là ai, cô là một người cá cơ trí, cô vừa cảm khái vừa viết một hàng chữ thăm dò ngược lại hắn: “Ngươi biết nhà ta ở đâu?”

Ánh mắt hắn nhìn cô như thể đang nhìn đứa trẻ thiểu năng, trả lời như đương nhiên: “Ngươi là người cá, nhà không phải ở biển sao?”

Cô: “…”

Cô phát điên, đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi bình thường hành vi âm u tính cách vặn vẹo, bảo làm sao cô có thể nghĩ về ngươi theo hướng bình thường được!

Mà nữa, thông qua một số tin tức vụn vặt mà cô thu thập được sau khi tới Tề quốc, thì ra ban đầu Diệp Thiệu nhặt được cô đúng là ở trong phạm vi lãnh thổ Kinh quốc thật. Giữa Kinh quốc với Tề quốc có một đoạn eo biển. Cô rơi xuống ở cửa biển, là bị nước đẩy vào bên bờ, kết quả là bị Diệp Thiệu không khéo thế nào bắt gặp. Dùng kiến thức biết được từ đám huynh đệ ám vệ thủ hạ có chỉ số thông minh miễn cương đạt chuẩn của cô thì chỉ có thể suy luận ra quá trình như vậy. Vậy  thì khi Diệp Thiệu mang cô trở về, động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ làm mọi người chú ý…

Phân tích rạch ròi xong, tâm trí cô không khỏi bay xa, hướng về  vương đô Kinh quốc quen thuộc mà ấm áp đang vẫy tay chào đón cô trở về.

Tâm tình đương trào dâng thì bị Diệp Thiệu dội ngay gáo nước lạnh xuống: “Thu ngay lại vẻ mặt chờ đợi không thể nào che giấu được của ngươi đi, chỉ là đưa ngươi đi ngang qua đó thôi, đừng nghĩ tới chuyện bản vương sẽ phóng sinh cho ngươi.”

Phóng, phóng sinh??? Ngươi TMD cho rằng cô là con cá chép gấm giữ lại nuôi có thể đem lại may mắn sao!!!

Cõi lòng tràn đầy hy vọng sau đôi câu vài lời của Diệp Thiệu đã tan thành tro bụi, cô ưu thương cuộn mình lại như con cá mực, còn tự thề với lòng sẽ không bao giờ nhiều lời với tên Diệp Thiệu này nữa!

Diệp Thiệu không hề cảm giác được luồng áp thấp của cô, buông tấu chương xuống lấy một hộp đồ ăn tinh xảo ra: “À, đến giờ cho ăn rồi.”

Cô: “…”

Cho ăn muội ngươi ấy! Cô lật bàn, cô sẽ không bao giờ tiếp nhận loại bố thí mang tính vũ nhục này!

“Có ăn bánh gừng không?”

Không ăn!

“Bánh hạnh nhân thì sao?”

Không ăn!

“Không phải bình thường rất thích ăn sao…” Diệp Thiệu lẩm bẩm, bày ra từng loại từng loại một, khi hỏi đến cái cuối cùng, hắn điềm nhiên nói: “Nếu A Nghiên nóng lòng nhớ nhà không đói bụng vậy cũng không sao, chờ khi đến Kinh quốc thèm ăn cũng không muộn.”

Cô: “…”.  Mẹ nó, chờ đến Kinh quốc, cô cũng đói thành con cá lắc lư theo gió biển rồi!

Đúng lúc đó bụng của cô kêu lên rột rột, mặt hắn không chút thay đổi nhìn cô, mặt cô không chút thay đổi nhìn hắn, cô hừ hừ giơ giấy lên: “Ta muốn ăn bánh hạnh nhân! Còn muốn thêm cả nho khô nữa!”

Diệp Thiệu: “…”

Diệp Thiệu không thích ăn đồ ngọt cho nên khi cô dựa vào án chọn lựa rồi gặm gặm, hắn lại chống cằm ngồi bên cạnh nhìn bản đồ như có điều suy nghĩ. Cô liếc mắt nhìn, nhớ không lầm thì đây chính là bản đồ địa hình biên giới tây bắc.

Tây bắc Mục triều bị  Kiêu tộc chiếm cứ đã lâu, người  Kiêu tộc dũng mạnh thiện chiến đúng như cái tên của họ, từ thủa đầu triều Mục thành lập đã khiến các đời Mục thiên tử đau đầu không thôi. Người tộc Kiêu tuy có đội quân tinh nhuệ quả cảm nhưng lại không có nhiều của cải; cả trăm năm qua triều Mục không có danh tướng nào nhưng Thái Tông, Cao Tông điều hành đích đáng để lại cơ nghiệp vững chắc cho con cháu đời sau.

Hai bên đánh qua đánh lại, giao chiến đã trăm năm, cũng có lúc thắng lúc thua. Chẳng ai chiếm được nhiều lợi hơn ai, cũng chẳng ai chịu thiệt hơn ai. Tóm gọn lại là: dây dưa  không dứt. Sau hơn trăm năm dây dưa không dứt, tộc Kiêu vẫn rong chơi trên vạn dặm thảo nguyên của họ như trước, về sau lại cùng kết thành quan hệ thông gia liên minh với các nước Tây Vực. Mà Mục triều thì lại là không dây dưa nổi nữa, đế quốc trăm năm, thực lực của chư hầu các nước càng lúc càng mạnh. Chư hầu phát triển cường thịnh chứng tỏ quyền lực  của thiên tử lại càng yếu đi. Từ thái độ của chư hầu đối với Mục thiên tử có thể nhìn ra, tuy không tới mức không để vào mắt nhưng quốc quân Thục quốc ngang ngược thành quen, thỉnh thoảng lúc ăn no uống say sẽ có ngôn hành mạo phạm thiên tử.

Hầu hết những lần đó, Mục thiên tử đều bình tĩnh trách cứ đôi câu, sau cũng không tỏ ý gì nữa.

Về phần Kinh quốc chúng ta ấy à, nước nghèo dân nghèo, thôi thì đừng đeo đuổi mấy vụ tự tôn làm gì…

Cô ăn xong một hộp bánh hạnh nhân, Diệp Thiệu vẫn đang nghiên cứu bản đồ. Cô liếm liếm môi, ăn hơi nhiều nên bị ngấy. Một ly trà kịp thời đưa đến trước mặt cô, cô nhìn sang, ánh mắt Diệp Thiệu vẫn không rời khỏi bản đồ. Cô lén lén xoa hết lớp vụn bánh vào vạt áo hắn rồi bình thản ung dung cầm ly trà lên uống.

Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi này, Diệp Thiệu đã kịp vẽ vài đường màu đỏ lên trên tấm da dê. Cô nhìn nửa ngay, có lẽ là hướng tấn công và phòng thủ chăng? Kinh quốc tuy nhỏ nhưng lại bị kẹp giữa hai cường quốc, bởi vì loại cân bằng kỳ dị này mà trái lại là có rất ít chiến sự. Mà loại chiến sự đối đầu với Kiêu tộc thì lại càng không tới lượt chúng ta. Triều đình nhà Mục có quân đội của riêng mình, ngoài ra hàng năm chư hầu các nước còn giao nộp tiền cống và quân đinh, quân đội các nước chư hầu chỉ được dùng tới khi cần điều động binh lính gấp rút tới xả thân cứu vua trong những trường hợp nghiêm trọng ví như là bức vua thoái vị, đây cũng là để đề phòng chư hầu một nước nào đó nhất thời cao hứng muốn chơi trò tạo phản.

Cho nên cô đối với việc Mục thiên tử nhiều lần trực tiếp hạ lệnh cho Diệp Thiệu – thái tử một nước xuất chinh đánh giặc là một điều rất khó hiểu, càng kỳ lạ hơn là Tề vương – người có vị trí như lão Đại của năm nước nhưng lại nói gì nghe nấy, cứ thế rộng rãi để Diệp Thiệu đi. Ông ấy không lo bị Mục thiên tử đâm một đao sau lưng, liên hợp với Kiêu tộc nội ngoại cùng công, tiêu diệt thái tử Tề quốc?

Cô lặng lẽ cắn một miếng bánh gừng, trừ khi có một khả năng, thực ra bản thân Tề vương cũng cùng chung ý tưởng với Mục thiên tử, muốn mượn tay Mục thiên tử thủ tiêu Diệp Thiệu?

Phi phi phi! Mỹ nhân ngư nên sưởi nắng ấm suy nghĩ tích cực như cô sao lại có thể nghĩ ra loại suy đoán âm u ác độc thế này cơ chứ!

“Xem trộm quân cơ, chém không cần hỏi.” Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thiệu bất chợt vang lên.

Đuôi cô cứng đờ, tuy biết đến tám phần là Diệp Thiệu dọa cô sợ nhưng cô vẫn căm giận cắn một miếng bánh gừng thật to. Đổi lại là cô, có đứa con trai như vậy cô còn sốt ruột nóng lòng muốn thủ tiêu hắn không thể chờ được ấy.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Lần xuất chinh này, tuy trong quân đội có sáu phần là người Tề quốc nhưng chỉ huy lại là người kinh đô. Khác với lần trước, lần này Diệp Thiệu đã có thể đường đường chính chính đi lên đường lớn. Quân lệnh như sơn, cả đoạn đường này Diệp Thiệu cũng không hề lộ vẻ vội vàng gấp gáp gì. Sau hai ngày đường, đại quân của hắn đã tới tây nam Tề quốc dựng doanh trại ngoài thành, bản thân hắn thì mang theo cô vào trong thành ở lại một dịch trạm.

Tề quốc không hổ là cường quốc, dịch trạm ở một tòa thành tận nơi biên thùy cũng không kém bất kỳ dịch trạm nào ở vương đô Kinh quốc. Thái tử gia đại giá, dịch quan sớm đã lo sợ mà đổi hết đệm chăn, nhưng nơi này bởi vì quá ít người lui tới nên dù đã đổi đệm chăn nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Cô đứng trước giường do dự, hai ngày nay trời đổ mưa suốt, càng tới gần Kinh quốc cả người và trời đều trở nên ẩm ướt, nhỡ đâu ngủ xong đêm nay, đuôi cô sẽ mọc rêu lớn tướng thì sao???

Diệp Thiệu nhìn ra nỗi lo lắng của cô, lại không rõ vì sao cô lại lo lắng, chỉ thấy hắn hời hợt bảo: “Sợ mùi mốc thì ngủ trong nước ấy, dù sao ngươi cũng là con cá.”

“…” Cá thì sao! Ai nói cá thì nhất định phải ở trong nước! Trong lòng cô lầu bầu, nhỡ đâu ngâm trong nước cả một đêm lại bị phồng to như quả  bóng thì biết làm sao???

Nhưng cô cũng hiểu hành quân đánh giặc quý ở thần tốc, không thể làm như ra ngoài đi chơi mà mang theo đệm giường đã giặt giũ sạch sẽ thơm tho. Chấp nhận, chấp nhận thôi.Cô lầu bầu đẩy xe lăn đến gần giường. Nào ngờ chăn làm bằng gấm lại trơn trượt như nước, mà bản thân cái đuôi của cô cũng đã trơn trượt. Lần đầu leo lên, trượt xuống, lần hai leo lên lại trượt xuống, đang ảo não thì sau mông bị người ta đẩy mạnh một cái.

Cô bị người ta….ủi vào.

Lăn hai vòng mới ngồi vững vàng, cả mặt và cổ cô đều đỏ lựng, giận không kìm được mà trợn mắt, ngươi ngươi ngươi, người vừa mới sờ chỗ nào!

Diệp Thiệu cực kỳ khinh bỉ nhìn cô: “Thẹn thùng cái gì, đuôi ngươi có chỗ nào là ta chưa sờ đâu?” Dứt lời, thản nhiên quay người rời đi.

Cô: “…”

Diệp Thiệu đi được vài bước dường như nhớ ra chuyện gì lại quay trở về, hắn vừa trở về liền bắt đầu cởi quần áo!

“…” Cô cảnh giác dõi theo hắn, lặng lẽ ẩn cái đuôi mình vào sâu bên trong…

Động tác nhỏ này của cô không lọt khỏi mắt hắn, thái dương hắn giật giật, cười như không cười nhìn cô: “Vân Nghiên, ngươi đề cao mình quá rồi đấy.”

Cô: “…”

Cô lặng lẽ cầm lấy gối đầu, ném thẳng vào bản mặt tuấn tú của Diệp Thiệu. Khốn kiếp, sờ soạng mông ngươi ta còn bày đặt khinh bỉ ngực người ta!!!

Đoán chừng Diệp Thiệu cũng không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, cho nên cứ đứng yên tại chỗ rồi bị cô đập trúng…

Gối đầu không làm bằng sứ nhưng độ cứng cũng không phải vừa. Cô chợt nghe thấy Diệp Thiệu rên lên một tiếng, cô hoảng hồn sửng sốt, ngó trái ngó phải cũng không thấy chỗ trốn, soạt, trốn vào trong chăn.

Trong phòng tĩnh lặng như chết, lòng cô cực kỳ thấp thỏm. Thực ra bình thường cô cũng bị Diệp Thiệu châm chọc khiêu khích nhiều rồi nhưng hôm nay lại tức giận đến lạ kỳ! Vui sướng nhất tời nhờ xả giận nhưng giờ lệ cô rơi đầy mặt, cái tính tình có thù tất báo của Diệp Thiệu, hu hu hu…

“Vân Nghiên, ngươi có tiền đồ lắm.” Giọng nói lạnh như băng của Diệp Thiệu vang lên.

Cô run run, càng chui sâu vào trong chăn.

Sau đó, sau đó…không có sau đó. Chờ đến khi cô nhịn tới mức không thở được nữa đành phải ló đầu ra thì Diệp Thiệu đã biến mất tiêu, Phục Linh nhẹ nhàng hạ xuống từ xà nhà. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt thương cảm của hắn đã nói rõ cho  cô biết, Diệp Thiệu ngạo mạn, tức giận, cần người tới dỗ…

Nhưng bà đây vẫn còn đang giận đây!

Cô hậm hực kéo chăn lên, thổi phù tắt đèn đi ngủ!



Ngủ tới nửa đêm, cô bi ai phát hiện ra cô mất ngủ…

Không phải là vì lo sáng sớm mai mình sẽ trở thành miếng cá trong bát cháo của Diệp Thiệu mà mất ngủ là vì có người lẻn vào phòng cô…