Đế Bá

Chương 914: Cầu hiền (2)




- Bệ hạ định dùng tiểu tử Liệt gia vào thí sinh cho đại hội dược sư?

Cổ Tùng yêu vương ngây người:

- Tạo nghệ của tiểu tử Liệt gia thua xa tiểu tử Khánh gia.

- Tạm thời còn đang suy nghĩ.

Tử Yên phu nhân lắc đầu, nói:

- Chúng ta không có lựa chọn tốt hơn. Tuy truyền nhân Liệt gia về mặt dược đạo có khuyết điểm nhưng trong tay chúng ta không có mấy người mạnh hơn hắn. Quan trọng hơn, Liệt gia có hỏa nguyên, nhà bọn họ luôn có lô thần rất tốt. Nếu truyền nhân Liệt gia tham gia chắc chắn sẽ mang báu vật gia truyền đi, sẽ có ưu thế không nhỏ.

Tử Yên phu nhân ngừng một lúc:

- Huống chi về nhân tuyển thứ hai thì Khánh gia cũng hết sức đề cử truyền nhân của Liệt gia. Hai gia tộc tuy là quan hệ họ hàng nhưng điều kiện của truyền nhân Liệt gia tốt hơn, Phi Ưng yêu vương đã đề cử vài lần.

Cổ Tùng yêu vương khẽ thở dài, tuy Cự Trúc quốc luôn bình yên nhưng bên trong không thiếu quyền mưu.

Cổ Tùng yêu vương mở miệng nói:

- Nếu Lý công tử ở lại, có Lý công tử tham gia đại hội dược sư thì thoải mái rồi, không cần Khánh gia. So với bốn dược sư thiên tài thì tiểu tử Khánh gia kém quá nhiều, không cách nào so. Nếu Lý công tử tham gia, dù là bốn dược sư thiên tài cũng không là gì.

Tử Yên phu nhân nhẹ gật đầu, nói:

- Nếu được vậy là tốt nhất, với điều kiện là Lý công tử đồng ý ở lại và tham gia thay chúng ta, quan trọng hơn là chúng ta chấp nhận điều kiện của Lý công tử được không.

Cổ Tùng yêu vương, Tử Yên phu nhân cho rằng một dược sư tương lai sáng lạn nếu đồng ý ở lại Cự Trúc quốc chắc chắn sẽ nêu điều kiện kinh người, nếu không trả giá đủ thì sao giữ được dược sư tuyệt thế vô song?

Cổ Tùng yêu vương lặng im, Cự Trúc quốc không thể so với đế thống tiên môn, nếu Lý Thất Dạ yêu cầu quá cao thì bọn họ khó mà chấp nhận.

Tử Yên phu nhân nói:

- Tùng lão trở về đi, hãy chiêu đãi Lý công tử cho tốt. Ta sẽ báo cáo chuyện này cho lão tổ, đợi xem lão tổ quyết định như thế nào.

Chuyện lớn như thế Tử Yên phu nhân là yêu hoàng, vua của một nước cũng không thể tự quyết định.

Cổ Tùng yêu vương cúi đầu chào, rời khỏi hoàng cung.

Trong khi Cổ Tùng yêu vương ban đêm vào cung yết kiến Tử Yên phu nhân thì Lý Thất Dạ ở trong phủ đệ được người hầu hạ. Có Cổ Tùng yêu vương ra lệnh, người hầu không dám lơ là, hầu hạ Lý Thất Dạ như vị khách cao quý nhất.

Lý Thất Dạ rửa mặt đánh răng xong xua người hầu đi, một mình ở trong phòng phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, vận khí mệnh công, tu luyện công pháp.

Lý Thất Dạ đang tu luyện công pháp trong Tử Thư. Công pháp vận chuyển, một đóa hoa trắng bềnh bồng trong thức hải Lý Thất Dạ. Đóa hoa trắng có mười tám cánh, công pháp chú luyện, mười tám cánh hoa trắng cuối cùng luyện xong. Tuy nhiên cánh hoa ảm đạm trông như hoa giấy.

Đóa hoa trắng này là tử ký sau khi tu luyện Tử Thư, một trong bốn cửa Tử Thư.

Sau khi luyện thành tử ký, mỗi khi chết một lần thì một cánh hoa sẽ bị kích hoạt.

Cùng lúc đó, trong cơ thể Lý Thất Dạ chìm nổi một cái ấn to, ấn do pháp tắc cực kỳ phức tạp hình thành, phương ấn này là tử ấn, một trong bốn cửa Tử Thư.

Khi tu luyện tử ấn thành công, hễ cơ thể bị thương tổn thì ấn sẽ khắc pháp tắc vô thượng. Tử ấn sẽ chịu mọi tổn thương thay cho cơ thể, chuyển hóa thương tổn đó thành tử khí.

Còn cửa lớn nhất trong Tử Thư . . . Tử chương thì Lý Thất Dạ tạm thời chưa luyện thành, bởi vì tu luyện tử chương cần nhiều tử khí.

Lý Thất Dạ vất vả luyện tập, tử ký, tử ấn đều hình thành hoàn chỉnh. Lý Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.

Lý Thất Dạ tu luyện xong ra khỏi phòng, ngước lên nhìn trời đêm tĩnh lặng, ngôi sao lấp lánh. Hôm nay ở trong quốc đô Cự Trúc quốc làm nỗi lòng Lý Thất Dạ đầy phức tạp.

Đêm, bình yên mà cô đơn, Lý Thất Dạ chợt nhớ một người. Có một người đi theo hắn, làm bạn bên hắn.

Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần khỏi nỗi buồn, hắn muốn đi một chỗ. Nhiều năm đã qua, không biết nên đó có còn?

Lý Thất Dạ không suy nghĩ nhiều, hắn đạp gió mà đi, đến chốn cũ nhìn xem.

Ngoại ô quốc đô, dãy núi phía đông có một thôn trang nhỏ, rất nhỏ.

Thôn trang không bắt mắt, nó thuộc quyền Cự Trúc quốc.

Thôn trang nhỏ chỉ có mười hộ gia đình, mấy chục người. Thôn trang nhỏ rất bình thường, phía cuối thôn có một tòa nhà cũ rất to. Nhà cũ kỹ, không hùng vĩ hoa lệ nhưng kiểu dáng nhà cổ cho thấy nó từng tráng lệ.

Một tòa nhà cổ như thế nằm ở một thôn trang nhỏ, đúng là làm người ta ngoài ý muốn.

Nghe nói tòa nhà cổ này là thuộc sở hữu của Cự Trúc quốc, mặc dù không có người ở nhưng Cự Trúc quốc bảo vệ nhà tỉ mỉ, nên nó vẫn giữ nguyên hình dạng.

Đêm khuya, mỗi nhà trong thôn đều đóng cửa ngủ say. Chỉ có một, hai ngọn đèn leo lét.

Trong bóng đêm, Lý Thất Dạ đứng trước tòa nhà cổ ở cuối thôn, nhìn căn nhà trải qua trăm ngàn vạn năm, lòng tràn đầy cảm thán. Bao nhiêu năm trôi qua, tòa nhà cổ vẫn còn đây.

Lý Thất Dạ nhìn tòa nhà cổ, các hình ảnh quá khứ hiện lên trong lòng hắn, chuyện cũ năm xưa vấn vương.

Lý Thất Dạ bước vào tòa nhà cổ, hình ảnh dĩ vãng hiện ra trước mắt. Trăm ngàn vạn năm qua, Lý Thất Dạ về lại đây, cảm giác như mới ngày hôm qua. Nhiều chuyện cũ khó quên, thời gian qua trăm ngàn vạn năm, Lý Thất Dạ cứ nghĩ hắn đã quên nhưng trở về mới biết mọi thứ vẫn giữ nguyên như thế.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đi qua mỗi góc tòa nhà cổ, đã bao nhiêu năm căn nhà không thay đổi gì nhiều, không khác với ngày xưa. Nhưng cảnh còn người mất.

Lý Thất Dạ thắp sáng các ngọn đèn trong tòa nhà cổ, hắn ngồi xuống ghế thái sư nửa nằm trên cao trong đại sảnh. Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, chìm đắm thời gian quá khứ.

Đương thời có ai biết thời đại kia, bao nhiêu mệnh lệnh sách lược có tính quyết định ảnh hưởng cửu giới là truyền ra từ tòa nhà cổ bình thường này?

Đương thời có ai biết thời đại kia, trong căn phòng này phát ra các mệnh lệnh hiệu lệnh thiên hạ?

Đương thời có ai biết thời đại kia, trong căn phòng tòa nhà cổ biết bao nhiêu đại hiền, thần hoàng nghe lệnh, chờ lệnh tại đây?

Dù đây là một tòa nhà cổ bình thường, vào lúc đó thần hoàng vô địch cũng phải chờ ngoài cửa.

Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, lòng thầm thở dài. Năm đó Nhận Nhi chỉ là một tiểu cô nương, xuất thân bình thường, nhưng tính tình của nàng rất tốt, Lý Thất Dạ quyết định bồi dưỡng tiểu cô nương này.

Lý Thất Dạ chìm đắm trong ký ức ngày xưa, không biết qua bao lâu hắn chợt mở mắt ra, con ngươi co rút nhìn ngoài khung cửa.

Bóng người thấp thoáng ngoài cửa, một người từ bên ngoài đi tới, là một nữ nhân. Nàng xinh đẹp động lòng người, hoa nhường nguyệt thẹn. Từ người nữ nhân phát ra khí chất cao quý, nhìn là biết nàng là người bề trên, hay ra lệnh.

Nữ nhân bước tới thấy thong dong ngồi trong đại sảnh thì ngây ra, nhưng rất nhanh nàng lại ung dung quý phái, thiên tài bước tới ngồi trước cái bàn.

Thấy nữ nhân đi vào, Lý Thất Dạ chỉ nhìn một cái rồi chậm rãi khép mắt như không có chuyện gì xảy ra.