Đế Bá

Chương 713: Bí mật của bờ bên kia (2)




Thu Dung Vãn Tuyết không biết Lý Thất Dạ có chuyện gì, nàng loáng thoáng cảm thấy chuyện liên quan đến chủ nhân Tổ Lưu.

Lý Thất Dạ đi ngang qua mỗi một chỗ đều dừng lại, dường như quan sát cái gì, tham ngộ điều gì đó.

Nói dến cũng lạ, mặt đất tỏa ánh sáng rực rỡ nhiều màu bắn lên trời, mỗi vị trí có màu sắc khác nhau. Có nơi vàng kim, có chỗ màu trắng, nơi khác màu xanh . . .

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn hành động của Lý Thất Dạ, tò mò hỏi:

- Công tử đang tham ngộ cái gì?

Lý Thất Dạ trả lời:

- Công pháp, chương tự, không tới mức tham ngộ, chỉ nhìn xem. Những thứ kia quá khổng lồ phức tạp, khó thể nhìn thấu ngay.

Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc hỏi:

- Công pháp, chương tự?

Thu Dung Vãn Tuyết giương mắt nhìn bốn phía, tất cả tuy do thiên địa đại đạo diễn hóa ra nhưng nàng không thấy trong đó có công pháp gì.

Lý Thất Dạ cười cười, dẫn Thu Dung Vãn Tuyết đi lên một ngọn núi cao thẳng nhìn toàn cảnh núi sông.

Lý Thất Dạ chỉ cho Thu Dung Vãn Tuyết xem:

- Nàng nhìn mảnh thiên địa này. Ngọn núi thẳng tắp dưới chân nàng là kiếm đạo thức. Rừng rậm rạp trước mặt là thọ luân chi pháp. Nước sông cuồn cuộn trước mặt là hoành thiên chi thuật. Tòa tàn sơn kia là khấu thiên chi công chưa hoàn thành . . .

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thật kỹ nhưng vẫn không thấy có gì huyền ảo. Lý Thất Dạ điểm tỉnh làm Thu Dung Vãn Tuyết mơ hồ cảm giác được, ví dụ ngọn núi cao dưới chân dường như có kiếm khí dao động.

Thu Dung Vãn Tuyết xấu hổ nói:

- Thiên phú của ta nông cạn, không thể tham ngộ huyền ảo.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Không thể trách nàng, nơi này huyền ảo hơn xa sức tưởng tượng của nàng. Ta đây muốn nhìn thấu tất cả cũng cần một thời gian dài.

Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:

- Tại sao công tử không tham ngộ tất cả công pháp chỗ này?

Khó khăn lắm mới đến nơi đầy rẫy công pháp, một ngọn núi là một công pháp. Nhiều công pháp ở trước mặt, ai cũng phải thèm thuồng vậy mà Lý Thất Dạ không lĩnh ngộ hết.

- Công pháp nơi này không thích hợp cho ta.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Đây là công pháp thuộc về quỷ tộc các người, ta hoàn toàn không thích hợp tu luyện.

- Hơn nữa dù ta tham ngộ công pháp nơi này cũng vô dụng. Người để lại những công pháp này cực kỳ nghịch thiên. Một ngọn núi nhìn ngang thì thành đồi thành núi. Mỗi người lĩnh ngộ khác nhau, kiến giải khác biệt. Nơi dây chỉ để lại khung đại đạo, mỗi công pháp, mỗi người tham ngộ khác biệt, có khi cách biệt một trời một vực . . .

Lý Thất Dạ tạm dừng một lúc:

- Nếu nàng muốn tham ngộ hoàn toàn căn nguyên thì phải đến cảnh giới cỡ người kia hoặc có kiến thức kinh thiên, thiên phú vô thượng phân tích kỹ càng, lần tìm gốc rễ tìm tòi căn nguyên. Đương nhiên muốn ngược dòng căn nguyên mỗi một công pháp tại đây cần rất nhiều thời gian.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Dù nàng tham ngộ được một chút một công pháp thì khó thể truyền dạy cho người khác. Mỗi người hiểu biết khác nhau, lĩnh ngộ cũng khác, lệch một chút là cách biệt một trời một vực. Nhưng nếu nàng có thể tham ngộ chút ít công pháp sẽ giúp ích khá nhiều cho các người, bởi vì đây là căn nguyên của quỷ tộc.

Thu Dung Vãn Tuyết khó tin kinh ngạc hỏi:

- Căn nguyên của quỷ tộc chúng ta?

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

- Có thể nói như vậy, ít ra khởi nguồn tham ngộ là tại đây. Nếu các người biết mảnh đất này là vô thượng đạo thổ quỷ tộc thì sẽ rất ghê gớm.

Thu Dung Vãn Tuyết bị rung động ngây người. Nếu nói chỗ này là khởi nguồn quỷ tộc tu đạo vậy công pháp nơi đây là thuật căn nguyên của tu sĩ quỷ tộc.

Thu Dung Vãn Tuyết thẫn thờ thật lâu sau hít sâu, khó tin hỏi Lý Thất Dạ:

- Chỗ này . . . Rốt cuộc là đâu?

Lý Thất Dạ nói:

- Một mảnh đất bị vứt bỏ, có người vứt thiên địa vạn đạo ở đây, sau đó nơi này thành bãi chứa rác.

Thu Dung Vãn Tuyết trợn tròn mắt:

- Mảnh đất bị vứt bỏ, bãi chứa rác?

Thu Dung Vãn Tuyết kinh ngạc hỏi:

- Không . . . Không thể nào! Nơi này chẳng lẽ là chỗ quỷ tộc chúng ta tham ngộ khởi nguyên?

- Đối với các người đúng là như vậy. Thật lâu trước kia nhiều thuật tu đạo của quỷ tộc truyền ra từ chỗ này, hoặc do người đó tuyền ra. Nhưng đối với hắn thì nơi này là mảnh đất bị vứt bỏ, bãi chứa rác.

- Tại . . . Tại sao vứt công pháp cường đại ở đây?

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn mảnh thiên địa này, bên trong chứa vô số công pháp, nếu có thể tham ngộ hết sẽ khiến nhiều người điên cuồng.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, khẽ nói:

- Bởi vì hắn thất bại, cho nên hắn ném tất cả thất bại tại đây. Ví dụ ngọn núi dưới chân chúng ta là kiếm thức, cũng là kim. Khu rừng kia tuy là thọ luân chi pháp nhưng nó là mộc. Con sông trước mặt tuy là hoành thiên chi thuật nhưng là thủy. Tức là ngũ hành, nàng hiểu chưa? Hắn thử dùng nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc để nghịch thiên?

Thu Dung Vãn Tuyết lặp lại:

- Để nghịch thiên?

- Sáng tạo sinh mệnh.

Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết:

- Nhưng hắn không thành công, nhìn chỗ này là biết. Hắn từng thử rất nhiều lần nhưng không thành công.

- Sáng tạo sinh mệnh?

Thu Dung Vãn Tuyết rung động, mới rồi Lý Thất Dạ có nói sáng tạo sinh mệnh là chuyện của trời, không ngờ có người làm chuyện nghịch thiên.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Đi.

Lý Thất Dạ kéo Thu Dung Vãn Tuyết đi tiếp.

Lý Thất Dạ lúc đi lúc ngừng, không giống đang tham ngộ công pháp mà tìm kiếm cái gì.

Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:

- Công tử đang tìm gì?

Lý Thất Dạ chỉ quốc gia trên bầu trời, nói:

- Chúng ta cần vào quốc gia trên trời, nhưng đầu tiên phải tìm ra chỗ nào có sinh mệnh thật sự mới lên được.

- Không thể bay lên sao?

Lòng Thu Dung Vãn Tuyết máy động ngước nhìn trời, nàng rất tò mò chỗ đó có cái gì.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nàng bay thử xem.

Thu Dung Vãn Tuyết cực kỳ tin tưởng Lý Thất Dạ, lập tức nhảy người lên. Nhưng khi Thu Dung Vãn Tuyết bay đến độ cao nhất định thì trên bầu trời như có bàn tay to vỗ xuống đè nàng té cái bịch dưới đất choáng váng mặt mày.

Lý Thất Dạ bước tới, cười hỏi:

- Nàng có sao không?

Thu Dung Vãn Tuyết bò dậy, tức giận nhìn Lý Thất Dạ:

- Công tử cố ý lừa ta, biết rõ trên cửu thiên có trấn áp còn kêu ta bay lên.

Lý Thất Dạ cười cười:

- Đây không phải trấn áp.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Hai nơi này không cùng một giới, nàng mãi mãi không biết đây là nơi nào, cho nên không thể hiểu biết.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ cười nhăn nhở, bực mình trừng hắn.

Hai người tiếp tục đi tới, vượt qua đồi núi sông nước, đi thật lâu nhưng không tìm thấy chỗ Lý Thất Dạ muốn kiếm.

Không biết Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đi bao lâu cuối cùng tới một nơi. Chỗ này khác với nơi khác, không có đại đạo pháp tắc tạo thành dãy núi sông nước, không có cỏ cây sâu cá, chỉ có đất khét đen không chút sự sống.

Mảnh đất không có sự sống nhưng còn chim bay cá lội, hoa nở hoa tàn. Còn đất khét đen này không có gì hết, một mảnh tĩnh lặng.