- Không chọn một hai kiện sao?
Sau khi Lý Thất Dạ trả tất cả binh khí, Thủ tịch trưởng lão cũng có chút băn khoăn, hắn nói.
- Đúng thế, binh khí tiện tay, mượn vài món.
Bên cạnh có một vị trưởng lão phụ họa:
- Cho dù không dùng được, giữ lại làm kỷ niệm cũng có thể.
Một ít trưởng lão cũng cảm thấy băn khoăn, Lý Thất Dạ triệu ra tất cả binh khí trong binh phần, hiện tại hắn không cầm cái nào, toàn bộ đều trả lại cho binh phần, giống như cảm thấy người Thần Huyền tông làm không đủ phúc hậu, dù sao, cho dù Lý Thất Dạ mang đi tất cả binh khí cũng không có vấn đề gì.
- Không bằng giữ binh khí Đạo Quân lại, nói không chừng có một ngày có thể sử dụng.
Một trưởng lão cũng gật đầu đồng ý.
Lúc này, cho dù Lý Thất Dạ lấy năm ba kiện binh khí trong binh phần ra, cho dù là đám người Bình Thoa Ông hay các trưởng lão đều tiếp nhận, sẽ không nói gì.
Dù sao, Lý Thất Dạ đã trả lại tất cả binh khí, đây là ân tình rất lớn.
Rất nhiều đệ tử nhìn thấy cảnh này và hâm mộ không nhỏ, đối với bọn họ mà nói, không nói là binh khí Đạo Quân, cho dù một kiện binh khí Thiên giai Hạ phẩm cũng đủ làm bọn họ ước mơ tha thiết.
Nếu bọn họ có thể có được một món binh khí như thế, đây là chuyện rất đáng hưng phấn.
Hiện tại tất cả binh khí đối với Lý Thất Dạ mà nói, đều là thứ lấy dễ như trở bàn tay, thậm chí các trưởng lão còn hi vọng Lý Thất Dạ lưu lại vài món binh khí cho mình.
Phải biết rằng, tại Thần Huyền tông, nghĩ đạt được binh khí cường đại như tông chủ, tất cả cần công lao hiển hách, khi đó mới có cơ hội.
Hiện tại các trưởng lão Thần Huyền tông đều khát vọng Lý Thất Dạ mang đi binh khí Đạo Quân.
Đãi ngộ như thế tương phản quá lớn, có thể nói, lúc này không biết có bao nhiêu đệ tử hâm mộ và ghen ghét.
Đối với các vị trưởng lão muốn hắn cầm binh khí, Lý Thất Dạ chỉ nhìn binh phần và nói:
- Một đống đồng nát sắt vụn mà thôi, không có hứng thú.
- Ách!
Đám người Thủ tịch trưởng lão giật mình, không chỉ các đệ tử, cho dù là đám người Bình Thoa Ông trên đám mây cũng cười khổ, không biết nên nói cái gì.
Đám người Thủ tịch trưởng lão nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Ngàn vạn binh khí trong binh phần, không nói binh khí bình thường như kỳ bảo Thiên Tôn, binh khí Đạo Quân, mỗi món như thế đặt ở bất cứ nơi nào cũng là truyền thừa của một môn phái, mỗi kiện đều là trân bảo, thậm chí là chí bảo.
Đối với bảo vật như vậy, đừng nói là đệ tử bình thường, cho dù rất nhiều cường giả đều cầu còn không được, hiện tại nhiều bảo vật như vậy, thậm chí cả binh khí Đạo Quân ở trong miệng Lý Thất Dạ lại biến thành đồng nát sắt vụn, làm cho đám người Thủ tịch trưởng lão không nói thành lời.
- Ta còn không có đồng nát sắt vụn như vậy.
Có trưởng lão không nhịn được nói thầm một tiếng.
Lời này nói ra tình hình thực tế, tại Thần Huyền tông, cũng không phải mỗi một trưởng lão đều có thể có được binh khí Đạo Quân, không nói trưởng lão, nhìn khắp toàn bộ Thần Huyền tông, người có thể có được binh khí Đạo Quân chỉ là số ít.
Hiện tại Lý Thất Dạ nhìn tất cả binh khí trong binh phần là đồng nát sắt vụn, điều này cũng làm cho các trưởng lão cười khổ.
Nếu đặt ở trước kia, rất nhiều người ở đây đều cho rằng Lý Thất Dạ đang khẩu xuất cuồng ngôn, cuồng vọng vô tri, nhưng bây giờ không giống, thời điểm Lý Thất Dạ nói binh khí là một đống đồng nát sắt vụn, không còn có đệ tử nào dám thốt ra một tiếng, các trưởng lão các hộ pháp cũng cười khổ, trong nội tâm không có tư vị.
Trong binh phần có binh khí Đạo Quân, Lý Thất Dạ dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không lấy món nào, hắn xem tất cả binh khí trong binh phần là đồng nát sắt vụn, ngay cả binh khí Đạo Quân đều như thế, đây không phải lời nói mà thôi.
Sự thật bày ra trước mặt, đối với bao nhiêu lão hộ pháp mà nói, trong nội tâm không có tư vị cỡ nào, bọn họ không có đồng nát sắt vụn, vì cái gì người và người lại chênh lệch lớn như thế, muốn chết là, Lý Thất Dạ còn là đệ tử bình thường của Thần Huyền tông.
- Ta cũng ăn ngay nói thật mà thôi.
Lý Thất Dạ nói một câu, chẳng muốn nhìn binh khí trong binh phần, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào tổ đỉnh.
- Hiền chất đây là...
Thủ tịch trưởng lão cũng chú ý tới ánh mắt của Lý Thất Dạ nhìn lên tổ đỉnh, trong lòng của hắn rung động.
- Đúng, chính là chỗ đó.
Lý Thất Dạ cười nói, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đám mây, hắn cười nói:
- Có muốn biết lão tổ tông các ngươi lưu cái gì trên đó hay không?
Lý Thất Dạ nói ra lời này, không chỉ đám người Thủ tịch trưởng lão, cho dù là tông chủ Bình Thoa Ông cũng rất muốn biết.
Lý Thất Dạ nói như thế, hắn không chỉ nói với đám người Thủ tịch trưởng lão, hắn đang nói với đám người Thừa Sơn Nhạc Vương, ánh mắt của Bình Thoa Ông cũng hơi rung động.
- Chúng ta không rõ.
Thủ tịch trưởng lão cười khan một tiếng, chà xát tay, hắn cũng chưa biết trên tổ đỉnh có cái gì.
Thủ tịch trưởng lão nói thật, hắn thật sự không biết trên tổ đỉnh có cái gì.
Trên thực tế, không chỉ Thủ tịch trưởng lão, cho dù cả Thần Huyền tông, cũng không có người nào biết trên tổ đỉnh có cái gì.
Lúc này, hộ pháp, trưởng lão, năm đại phong chủ, bọn họ đều nhìn lên tổ đỉnh, trong nội tâm bọn họ cũng hiếu kỳ, bọn họ rất muốn biết trên tổ đỉnh có thứ gì.
Bởi vì cho tới nay, tổ phong đều bị phong ấn, bị lực lượng cường đại trấn áp, truyền thuyết, bắt đầu từ khi tổ sư Huyền Vũ sáng lập Thần Huyền tông, tổ phong vẫn bị phong ấn, đệ tử đời sau không thể leo lên tổ phong.
Đồn đãi nói, suốt trăm ngàn vạn năm qua của Thần Huyền tông, trừ tổ sư Huyền Vũ ra, Nam Loa Đạo Quân là người duy nhất đi lên tổ phong, trừ hắn ra, không còn ai có thể đi lên.
Cho dù là Nam Loa Đạo Quân, sau khi leo lên tổ phong cũng không nói ra cái gì, cũng không đề cập trên tổ đỉnh có cái gì.
Trên tổ đỉnh phong ấn cái gì đó, cho tới nay vẫn là câu hỏi không có giải đáp.
Lúc này trên Nam Loa phong, Bình Thoa Ông nhìn qua thần phong, ánh mắt thâm thúy, trong ánh mắt còn có lo lắng.
Trên thực tế, nếu nói hiện tại ai hiểu rõ về Thần Huyền tông nhất, không phải Bình Thoa Ông thì không ai có thể hơn.
Cũng chính bởi vì Bình Thoa Ông biết rõ một ít gì đó, cho nên hắn mới lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Có một số việc, Bình Thoa Ông cũng không hi vọng phát sinh, nhưng hắn lại không phải rất khẳng định, dù sao, nếu chuyện xảy ra thì hắn không thể cải biến.
- Cũng phải, ta đi lên xem một chút là được.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Hiền chất muốn trèo lên tổ phong?
Thủ tịch trưởng lão bị giật mình, tuy trong lòng của hắn sớm có dự cảm như thế, nhưng thời điểm Lý Thất Dạ nói ra miệng thì hắn vẫn giật mình.
- Trèo lên tổ phong, trừ Nam Loa tổ sư ra, không còn có người nào leo lên…
Có một vị trưởng lão không nhịn được lên tiếng, hắn chưa nói xong đã im lặng.
Nếu đổi lại là người khác, việc này còn có thể cân nhắc theo lẽ thường, nhưng mà, Lý Thất Dạ lại không thể cân nhắc theo lẽ thường, trèo lên ba trăm bậc thang, vẫy tay là có thể triệu hoán tất cả binh khí... Đây không phải chuyện người thường làm được, đều là kỳ tích, nhưng Lý Thất Dạ lại thực hiện dễ dàng.
Hiện tại, cho dù không có người leo lên tổ phong, chỉ sợ việc này đối với Lý Thất Dạ mà nói lại không phải như vậy.
- Trèo lên tổ phong...
Sau khi rất nhiều đệ tử nghe xong, bọn họ đều nhìn sang Lý Thất Dạ, dù sao, trừ Nam Loa Đạo Quân ra, đã không có ai leo lên tổ phong.
Nếu đặt ở trước kia, nhất định sẽ có rất nhiều đệ tử cười nhạo Lý Thất Dạ, nhất định cho rằng Lý Thất Dạ không biết tự lượng sức mình, nhưng lúc này không ai lên tiếng.
Thời điểm tất cả trưởng lão hộ pháp cùng đệ tử đang giật mình, Lý Thất Dạ duỗi người và đi lên đỉnh núi.
- Cẩn thận một chút, nếu có nguy hiểm, lui ra là được.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ một mình một người đi lên đỉnh núi, Thủ tịch trưởng lão dặn dò một tiếng.
Trên thực tế, những người khác cũng không thể trợ giúp Lý Thất Dạ cái gì, cho dù có người muốn theo Lý Thất Dạ, nhưng đây là việc không có khả năng, lực lượng trấn áp phía trên quá mức cường đại, không nói bọn họ, cho dù là đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông Bình Thoa Ông cũng không chịu nổi.
- Thật có thể được không?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi lên đỉnh núi, có đệ tử Yêu tộc nghi vấn, nói thầm:
- Nghe nói tùy tiện đi về phía trước, lực lượng trấn áp có thể nghiền nát người thành huyết vụ.
- Nếu thật bị nghiền thành huyết vụ, cũng là hắn tự tìm, đáng đời.
Đệ tử có thù oán với Lý Thất Dạ cười lạnh, hắn là ước gì chuyện như thế xảy ra.
- Câm miệng!
Thời điểm những đệ tử Yêu tộc thấp giọng nghị luận, trên tầng mây có tiếng quát lớn, tiếng quát mang theo uy nghiêm vô thượng.
Tiếng quát không lớn nhưng lại giống như sấm sét nổ tung bên tai mọi người, không biết có bao nhiêu đệ tử bị dọa sắc mặt trắng bệch, những đệ tử nghị luận như bị nhiếp hồn phách, bị chấn nhiếp ngã ngồi xuống đất.
Những đệ tử này nơm nóp lo sợ, vội vàng cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nữa, cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên.
- Tông chủ!
Sau khi nghe tiếng quát, không biết có bao nhiêu đệ tử Thần Huyền tông sợ phá gan, không kẻ nào dám lên tiếng.
Bình Thoa Ông, đệ nhất cao thủ Thần Huyền tông, tông chủ Thần Huyền tông, tuy bình thường hắn ít lộ mặt nhưng hắn lại nắm quyền uy vô thượng trong Thần Huyền tông.
Hôm nay, Bình Thoa Ông quát một tiếng, lập tức chấn nhiếp tâm thần của các đệ tử, bọn họ sợ tới mức không dám lỗ mảng.