Càng làm cho Lưu Lôi Long nghĩ mãi mà không rõ, thời điểm Lý Thất Dạ nhìn dòng suối trước mặt, hắn lại đứng bên cạnh mà không rời đi.
Lưu Lôi Long không hiểu tại sao mình làm vậy, Lý Thất Dạ chỉ là một phàm nhân mà thôi, một phàm nhân vô cùng bình thường, hắn đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ cũng biến thành chuyện đương nhiên.
Cuối cùng, Lưu Lôi Long nghĩ mãi mà không rõ nên không nghĩ nữa, dứt khoát đứng bên cạnh Lý Thất Dạ.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh dòng suối, tiện tay hái một đóa hoa nhỏ bên cạnh dòng suối, hắn dùng hai ngón tay xoay tròn cánh hoa.
Đây là động tác rất tùy ý, cũng rất bình thường.
Nhưng Lưu Lôi Long lại nhìn đóa hoa hấp dẫn, hắn như trầm mê vào trong đó.
Vào lúc này, Lưu Lôi Long nhìn thấy đó hoa xoay tròn, hơn nữa phương hướng nó xoay tròn trùng với hướng gió thổi, tốc độ nó xoay tròn cũng trùng với tốc độ của gió.
Vào lúc này, Lưu Lôi Long giật mình phát hiện cánh hoa xoay tròn trùng với tốc độ nước chảy, dường như tiết tấu này đồng bộ với thiên địa, thời điểm cánh hoa xoay tròn cộng minh với đại đạo trong thiên địa.
Thời điểm cánh hoa rơi xuống, một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước và ăn cánh hoa.
Tất cả rất tự nhiên, dường như con cá chép không phải phát hiện cánh hoa và nhảy lên mặt nước ăn nó, mà là thời điểm cánh hoa rơi xuống vừa lúc cá chép nhảy ra khỏi mặt nước há miệng hô hấp, từ đó cánh hoa rơi vào miệng con cá.
Tất cả rất tự nhiên, rất trùng hợp, dường như tiết tấu của cánh hoa trùng hợp với nhân quả...
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Lưu Lôi Long rung động, hắn như phát hiện cái gì đó, lúc này hắn nhìn thấy đại đạo.
Trong khoảng khắc Lưu Lôi Long ngây người ngắn ngủi, hắn không thể tin vào mắt của mình, tất cả quá trùng hợp, quá tự nhiên.
Đột nhiên Lưu Lôi Long cho rằng mình nghĩ quá nhiều.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long nhìn sang Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ vẫn ngồi tại chỗ, hai tay nâng cằm, im lặng nhìn dòng nước, hình như hắn không lưu ý chuyện phát sinh.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ làm như không có chuyện gì, Lưu Lôi Long thở dài, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, không có gì tiết tấu thiên địa, không có nhân quả, không có đại đạo gì cả...
- Thiên phú của ngươi không tồi.
Thời điểm Lưu Lôi Long thở dài, Lý Thất Dạ nói ra một câu không mặn không nhạt.
- Thiên phú của ngươi không tồi.
Câu này như sấm sét đánh vào nội tâm Lưu Lôi Long, trên thực tế, hắn không phải mới nghe câu này, trước kia, không ít trưởng bối cũng đánh giá hắn như thế.
Nhưng hôm nay Lý Thất Dạ nói một câu không mặn không nhạt, hắn như bị sét đánh trúng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Lôi Long ngây ngốc, hắn phát hiện tất cả không phải trùng hợp.
Tất cả những gì vừa rồi đều tồn tại, tiết tấu thiên địa, nhân quả tạo hóa, thời điểm cánh hoa rơi xuống đều là cố ý, càng không thể tưởng tượng nổi là, tất cả chỉ là việc tiện tay của Lý Thất Dạ, hắn chỉ xoay cánh hoa cũng hòa hợp với tiết tấu của thiên địa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn đứng tại chỗ thật lâu.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long há miệng muốn nói, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lần này hắn nhìn không thấu, Lý Thất Dạ chỉ là một người bình thường mà thôi, vì cái gì hắn có thể nắm giữ tiết tấu như vậy, hơn nữa, đây không phải trùng hợp, Lý Thất Dạ đã nắm giữ tiết tấu như vậy.
Phải biết rằng, tiết tấu thiên địa như vậy, hắn không làm được, không chỉ hắn làm không được, chỉ sợ không có bao nhiêu người trong tông môn của hắn hiểu được.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Qua thật lâu, Lưu Lôi Long há hốc mồm, hắn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Vào lúc đó, hắn cũng không biết Lý Thất Dạ là cái gì, người bình thường? Cao nhân sâu không lường được hay là khả năng khác?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Lôi Long không biết Lý Thất Dạ là tình huống nào, hắn cảm giác mình không nhìn thấu Lý Thất Dạ.
- Ngươi, ngươi, ngươi là ai?
Qua thật lâu, Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc hắn cũng nói được một câu.
- Ta chính là ta.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn nằm bên cạnh dòng suối và nhìn lên bầu trời, nhìn mây trắng bay đi.
- Thật đẹp.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn rất cảm khái.
Lưu Lôi Long cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn lên bầu trời, không có cảm thấy xinh đẹp như thế nào, hắn ngắm phong cảnh này vài chục năm, hắn không hiểu tâm tình của Lý Thất Dạ, vì cái gì phong cảnh bình thường lại xinh đẹp?
Hắn nhìn dáng vẻ của Lý Thất Dạ và cảm thán.
- Rất đẹp sao?
Lưu Lôi Long nhìn lên bầu trời, hắn lẩm bẩm, đương nhiên, hắn không cảm thấy xinh đẹp, không cảm thấy có cái gì không giống với bình thường, nếu như nói xinh đẹp, như vậy cảnh gió trong tông môn của hắn còn đẹp hơn.
Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, tâm tính của hắn không phải Lưu Lôi Long có thể hiểu, hắn chưa từng gặp qua một thế giới hủy diệt, hắn cũng chưa từng gặp thế giới như xác rỗng, hắn không gặp qua thế giới tan thành mây khói...
Trong bầu trời xanh thẩm, tất cả đều xinh đẹp như vậy. Thế nhân cũng không biết, có bầu trời xinh đẹp như vậy đều là tiên hiền cố gắng, bằng không thế giới này sớm không còn là Bát Hoang.
Ngay thời điểm Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, trong nội tâm Lưu Lôi Long suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn lại không dám nói ra.
- Ta, cuối cùng là ta.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cảm khái, nói ra:
- Ta là Lý Thất Dạ, phàm nhân, chỉ làm được hai ngày mà thôi, ta là Lý Thất Dạ.
Nói xong, hắn đứng dậy.
Thời điểm Lý Thất Dạ đứng lên, Lưu Lôi Long nhìn rất rõ ràng, ánh mắt Lý Thất Dạ sáng ngời.
Thời điểm ánh mắt hắn sáng lên, mặc dù không có thần uy gì, cũng không có hào quang khiếp người, chỉ là thần thái tự nhiên mà thôi, trong nháy mắt, Lưu Lôi Long cảm giác Lý Thất Dạ như biến thành người khác, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Lý Thất Dạ còn cao hơn trời, còn dày hơn đất, hắn có thể nâng cả thế giới.
Ảo giác như thế, Lưu Lôi Long ngây ngốc, hắn không hiểu tại sao phàm nhân lại có thể làm được như vậy.
Lúc hắn khôi phục tinh thần, Lý Thất Dạ đã đi xa, Lưu Lôi Long vội vàng bước theo sau.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long lại nhìn Lý Thất Dạ, cảm giác Lý Thất Dạ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, giống như hắn vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ không phải là cùng một người, nhưng Lưu Lôi Long hoàn toàn có thể khẳng định, vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác.
- Ngươi, ngươi...
Lưu Lôi Long há miệng muốn nói, muốn tổ chức lời lẽ của mình, nhưng hắn không biết mình nên nói cái gì cho phải.
- Gọi ta thiếu gia.
Lý Thất Dạ đi phía trước, hắn rất bình thản nói một câu như vậy.
- Thiếu gia!
Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn rất tự nhiên gọi một câu như thế, hơn nữa không có bất kỳ cảm giác đột ngột nào, nngay cảLưu Lôi Long cũng ngây ngốc.
Lý Thất Dạ không để ý hắn nghĩ gì, hắn nói với Lưu Lôi Long đang theo sau.
- Ta biết rõ, ngươi không cam lòng khi ở trong thôn nhỏ này, dù sao thiên phú của ngươi không tồi.
Lý Thất Dạ vừa đi vừa nói
Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn gãi đầu và nói:
- Ta sinh ra tại đây, nếu chết ở chỗ này cũng không có cái gì.
Trên thực tế, lúc này hắn đã nhận mệnh.
Tưởng tượng lúc quay lại thôn, trong lòng của hắn còn không cam lòng, còn giãy dụa, còn cảm giác nhục nhã, qua nhiều năm như thế, hắn cũng thành thục hơn rất nhiều, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể cải biến được tất cả.
Nguyện ý ở lại nơi này, dù sao hắn là người Lưu thôn, sanh ra ở đây, chỉ có điều lúc tuổi còn trẻ bị tông môn chọn trúng mà thôi, tuy không thể đạt tới mộng tưởng của mình, hắn trở lại trong thôn cũng không có gì.
Lại nói hắn ký thác hi vọng lên bọn nhỏ, nếu như thời điểm tông môn khảo sát, hài tử trong thôn có người được tông môn chọn trúng, như vậy đối với Lưu thôn bọn họ mà nói, đây là chuyện tốt, hắn cũng không còn xấu hổ với tông môn ban ân cho mình.
- Ngươi biết vấn đề của mình nằm ở đâu không?
Lý Thất Dạ hời hợt nói.
Lưu Lôi Long ngây ngốc, qua trong chốc lát, hắn nói:
- Chỉ vì ta độn đần mà thôi, hoặc ta không thích hợp tu đạo.