Trên đỉnh núi cao, Phi Kiếm Thiên Kiêu đã chuẩn bị xong, nàng và chi tiểu đội kéo cự nỏ, quán nhập khí huyết cường đại vào trong đó, cũng phát huy uy lực cự nỏ lên cực hạn.
Thời điểm này, Long Nha Oanh Thiên nỏ đã lên dây, tùy thời có thể bắn ra ngoài.
Lúc này, Phi Kiếm Thiên Kiêu nhắm về một hướng, nhưng Phi Kiếm Thiên Kiêu không phóng ngay, nàng đang chờ đợi.
Phi Kiếm Thiên Kiêu không vội động thủ, nàng đang chờ thời điểm Lý Thất Dạ suy yếu nhất mới ra tay, khi đó mới có thể cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng, một mũi tên tiễn hắn quy thiên.
Nữ nhân, là động vật mang thù nhất, Phi Kiếm Thiên Kiêu cũng như thế, nàng bị Lý Thất Dạ đánh thành huyết vụ cho nên trong lòng đã ghi hận, nàng hận không thể xé xác Lý Thất Dạ ngay lập tức.
Mặc dù đã chạy thoát một lần, Khê Hoàng cũng cảnh cáo nàng đừng đi trêu chọc đệ nhất hung nhân, nếu không, không ai có thể bảo vệ nàng.
Nhưng sau khi bị Lý Thất Dạ đánh thành huyết vụ, nàng suýt chết, Phi Kiếm Thiên Kiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ thù hận, cho nên, lúc này nàng là vận dụng không ít tài nguyên, mượn lấy một bộ Long Nha Oanh Thiên nỏ, chính là vì muốn tìm cơ hội đánh lén Lý Thất Dạ.
Trời không phụ người có lòng, không nghĩ tới, lúc này đệ nhất hung nhân tự tìm đường chết, hắn dẫn thiên phạt hàng lâm, đối với Phi Kiếm Thiên Kiêu mà nói, đây là cơ hội vạn năm khó gặp.
Cho nên, Phi Kiếm Thiên Kiêu sẽ bỏ qua cơ hội vạn năm mới có một lần? Cho nên nàng gạt Khê Hoàng, lén len lén lút mang theo một chi tiểu đội rời đi, lại đặt Long Nha Oanh Thiên nỏ lên ngọn núi, chuẩn bị đánh lén Lý Thất Dạ, muỗn một tiễn lấy mạng hắn.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, vào lúc này, cánh cửa màu xanh thẳm trên cao bị xé rách, vòng xoáy không ngừng trùng kích giống như muốn lật tung toàn bộ thế giới, cảnh tượng không khác gì thương thiên phẫn nộ.
Thời điểm vòng xoáy trùng kích, trong nội tâm tất cả mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi, ngay sau đó, tất cả mọi người cảm giác thương thiên đã phẫn nộ, tại cho dù là sinh linh nào, tồn tại nào, tất cả chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, dưới ý chí của thương thiên, tất cả sẽ bị nghiền nát thành bụi phấn.
Nếu vòng xoáy khủng bố oanh kích, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ nhất định sẽ tan thành mây khói.
Ông!
Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó vòng xoáy liên tục trùng kích phía dưới, cột sáng chói mắt sâu trong Thiên Khư cũng bị dập tắt, giống như dập tắt ngọn đèn trong đêm, toàn bộ Thiên Khư lại lâm vào bóng tối vô tận.
Trong hoàn cảnh tối tăm chung quanh, vòng xoáy và thiểm điện vẫn sáng rực rỡ, vòng xoáy và dòng điện tỏa ra ánh sáng chiếu sáng khắp nơi.
Thời điểm cột sáng biến mất, cánh cửa trên bầu trời cũng biến mất theo.
Dường như chìa khóa mở ra cánh cửa nối với thương thiên đã khóa lại.
Sau khi cánh cửa trên cao biến mất, vòng xoáy không khác gì lục bình không rễ, nó đang rung chuyển rất mạnh.
Oanh, oanh, oanh…
Trời đất quay cuồng, thời điểm vòng xoáy đang càn quét một lần cuối cùng, không chỉ làm toàn bộ Thiên khư tùy lay động theo, hơn nữa toàn bộ Tiên Thống giới cũng lắc lư không ngừng, sinh linh trong Tam Tiên giới cảm thấy hoa mắt.
Tiếp tục như vậy nữa, tất cả mọi người sợ vòng xoáy sẽ cuốn toàn bộ Thiên Khư và Tiên Thống giới vào bên trong, cũng xoắn nát thế giới này.
Thời điểm vòng xoáy đang bộc phát, dòng điện lại giao hòa với vòng xoáy, cũng chậm rãi kéo vòng xoáy vào trong binh khí.
Cảnh tượng như thế quá mức quỷ dị.
Nếu như nói, kiện binh khí trong tay Lý Thất Dạ là một cái sọt cá, thiểm điện trong tay hắn là mồi câu, vòng xoáy điên cuồng chính là con cá.
Hiện tại vòng xoáy điên cuồng chính là con cá cắn câu, thời điểm cánh cửa xanh thẳm trên cao biến mất, vòng xoáy như con cá rời biển rộng, nó đã mắc câu.
Lúc binh khí kéo vòng xoáy vào bên trong, vòng xoáy như con cá tiến vào trong sọt cá.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời phát ra âm thanh trầm thấp, dường như có thứ gì đó rất nặng nề va chạm với chín tầng trời, nhưng nó lại không thể đánh tan vách tường ngăn cách thế giới.
Dường như thương thiên bị cướp đi lực lượng, cho nên nó rất phẫn nộ, đáng tiếc, lúc cánh cửa đóng lại, Tam Tiên giới đã hoàn toàn ngăn cách tất cả, cho dù oanh kích trên chín tầng trời như thế nào, bên trong vẫn bình yên vô sự.
- Quá điên cuồng!
Nhìn thấy việc này, tất cả mọi người đều hít khí lạnh, cùng lúc đó, bọn họ nhận ra Lý Thất Dạ muốn làm cái gì.
- Hắn đang cướp đoạt lực lượng thiên kiếp.
Có Trường Tồn giật mình nói một câu.
Cướp đoạt lực lượng thương thiên, chuyện như vậy, bất kỳ người nào nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù là Thủy tổ cũng không dễ dàng làm thế, chuyện như vậy thật sự quá kinh khủng, hơn nữa cũng là đại cấm kị, hơi có sai lầm, không những sẽ đưa tới họa sát thân, thậm chí còn nhấn chìm toàn bộ thế giới vào tai họa ngập đầu.
Có thể nói, vạn cổ đến nay, cho dù là Thủy tổ kinh diễm cũng không dám dễ dàng làm chuyện như thế.
Nhưng Lý Thất Dạ lại làm vậy, hắn cướp lực lượng thương thiên rèn luyện binh khí của mình, cách làm như vậy quá điên cuồng, điên cuồng đến mức không ai dám tưởng tượng.
- Tên điên, hắn là tên điên.
Có một lão tổ sợ hãi, thì thào tự nói:
- Chỉ có tên điên mới dám làm ra chuyện như vậy.
Vị lão tổ kia cảm giác có đạo lý hay không? Cướp lực lượng thương thiên, không ai dám làm, Lý Thất Dạ lại dám làm.
Hơn nữa, Lý Thất Dạ cướp lực lượng thương thiên rèn luyện binh khí bản thân, trên thế gian còn ai điên cuồng giống Lý Thất Dạ hay sao? Có người nào hung hăng càn quấy như Lý Thất Dạ?
- Đệ nhất hung nhân…
Cuối cùng, có đại nhân vật thở dài và nói một câu:
- Cũng chỉ có hắn mới được xưng tụng là đệ nhất, đệ nhất, hắn danh xứng với thực!
Đệ nhất hung nhân, xưng hào là “đệ nhất”, bao nhiêu người đều cảm thấy danh xưng như vậy quá càn rỡ, hiện tại kẻ nào cũng cảm thấy Lý Thất Dạ rất xứng với danh xưng “đệ nhất”.
- Đệ nhất hung nhân, còn không bằng gọi là đệ nhất cuồng nhân thì đúng hơn, vạn cổ đến nay, có người nào điên cuồng hơn thế? Có một vị lão tổ cười khổ và lắc đầu.
Đệ nhất cuồng nhân, rất nhiều người cảm thấy danh xưng này rất xứng với Lý Thất Dạ, càng thích hợp danh xưng đệ nhất hung nhân.
Không ít nhìn nhau, bọn họ cười khổ, tất cả mọi người hy vọng người điên như thế bình thường hơn một chút, một khi hắn bắt đầu phát điên, không ai biết hắn sẽ làm ra hành động gì, nếu không cẩn thận, nói không chừng sẽ tống táng toàn bộ Tiên Thống giới.
Keng keng!
Dòng điện không ngừng lóe sáng, lúc mọi người nhìn sang, bọn họ nhìn thấy binh khí đã triệt để kéo vòng xoáy vào bên trong nó.
Thậm chí mọi người còn có cảm giác binh khí đang ợ một tiếng thật to.
Đó chỉ là ảo giác của mọi người, cho dù thiểm điện quấn quanh tay Lý Thất Dạ hay thiểm điện dung hợp với vòng xoáy, dường như tất cả đều là diễn trò mà thôi, mục đích cuối cùng chính là dẫn dụ lực lượng thương thiên hàng lâm.
Mọi người có cảm giác Lý Thất Dạ và binh khí của hắn đang diễn một vở kịch khổ nhục kế, cuối cùng dẫn dụ lực lượng thương thiên xuất hiện, sau đó cướp lấy lực lượng thương thiên.
Ý nghĩ như vậy, tất cả mọi người cảm thấy quá mức hoang đường, nhưng suy nghĩ cẩn thận cũng không phải không có khả năng. Thời điểm thần quang bao phủ bầu trời, chỉ sợ Lý Thất Dạ đã sớm chờ kết quả như thế.
Lúc này, mọi người nhìn Lý Thất Dạ, toàn thân Lý Thất Dạ đầm đìa máu me, bản thân thủng nhiều lỗ giống như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua người, toàn thân biến thành cái sàng.
Lý Thất Dạ ho khan đầy máu tươi, ngay cả đứng trên bầu trời cũng không vững.
Nhưng thời điểm mọi người nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm binh khí trong tay, tất cả mọi người đều sợ hãi, cho dù binh khí vừa hình thành nguyên mẫu, nhưng nó lại tràn ngập lực lượng diệt thế, binh khí như vậy, cho dù đánh nhẹ cũng có thể hủy diệt Tam Tiên giới.
- Quá kinh khủng, trọng khí trong trọng khí.
Nhìn thấy binh khí uống no lực lượng thương thiên, tất cả mọi người nổi da gà.
Vừa lúc đó, thân thể Lý Thất Dạ lắc lư vài lần, dường như hắn bị thương nặng đến mức đứng không vững.
Phốc!
Một tiếng phá không vang lên, một tia sáng bạc xé gió lao đi, thậm chí tất cả mọi người nhìn thấy huyết quang xuất hiện rồi mới nghe thấy tiếng xé gió.
Thời điểm Lý Thất Dạ suy yếu nhất, Phi Kiếm Thiên Kiêu đã cho Lý Thất Dạ một kích trí mạng, Long Nha Oanh Thiên nỏ đã bắn mũi tên ra ngoài.
Tốc độ mũi tên quá nhanh, nhanh đến mức Trường Tồn không nhìn rõ ràng, chỉ nhìn thấy máu tươi tung tóe, một mũi tên bắn thủng thân thể Lý Thất Dạ.
Ngay lúc này, thời gian như dừng trôi, mọi người nhìn thấy thân thể Lý Thất Dạ rơi xuống, sau thật lâu mới nghe tiếng “ầm” vang lên, thân thể Lý Thất Dạ rơi xuống như một ngôi sao băng.
- Không tốt!
Nhìn thấy việc này, không ít người quát to một tiếng.
Nhưng tất cả đã quá muộn, bởi vì Long Nha Oanh Thiên nỏ bắn một tiễn quá nhanh, đó là tuyệt sát, chỉ trong nháy mắt đã bắn thủng thân thể Lý Thất Dạ.
Sau khi bắn một tiễn kia, mọi người mới nghe thấy tiếng xé gió, mọi người mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong quá trình đó, cho dù có người muốn nhắc nhở Lý Thất Dạ nhưng tất cả đã chậm, tốc độ của một tiễn vừa rồi quá nhanh, thậm chí mọi người cho rằng đó là tốc độ nhanh nhất mình từng thấy.
- Không tốt!
Nhìn thấy sự việc diễn ra, Liễu Yến Bạch sợ hãi, nàng thét lên một tiếng thật dài.
Đám người Thánh Sương Chân Đế cũng kinh hãi, chỉ có đại hắc ngưu trấn định tự nhiên.