Đế Bá

Chương 4422: Ngửi Hương Vị




Biển lửa chính là biển nham thạch nóng chảy, nhìn khắp bốn phía, khắp nơi đều nham thạch nóng chảy đang lưu động, ngay cả mặt đất cũng bị hòa tan.

Đáng sợ nhất không phải nham thạch nóng chảy lưu động, mà là chân hỏa ẩn chứa bên trong nham thạch nóng chảy, một ít bọt khí nham thạch nóng chảy bên trong biển nham thạch vỡ ra, khi đó sẽ có chân hỏa xuất hiện.

Chân hỏa này là thứ cực kỳ đáng sợ, nó có thể đốt cháy tất cả tan thành mây khói trong nháy mắt, Bất Hủ Chân Thần cũng khó ngăn cản chân hỏa đáng sợ như vậy.

Cho nên, cường giả bước vào bên trong chân hỏa rất cẩn thận, hoặc là tránh né từ xa, từ đó tránh chân hỏa trong nham thạch đốt trúng người mình, nếu không, không cẩn thận sẽ táng thân trong biển lửa, tan thành mây khói, chết không có chỗ chôn.

- Nhìn kìa…

Vào lúc này Thánh Sương Chân Đế trầm giọng nói, chỉ một ngón tay về phía trước.

Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, sâu bên trong biển lửa có ánh lửa lập loè, trong ngọn lửa có vô số sợi kiếm quang.

Có câu nói thế này, nước Hoàng Hà chảy lên trời, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, câu đó có thể đổi thành: biển lửa chảy lên trời.

Tất cả nham thạch nóng chảy trong biển lửa đang chảy vào nơi sâu nhất trong biển lửa.

Lúc đứng từ xa nhìn vào, nơi sâu nhất trong biển lửa lại là nơi cao nhất, tại nơi đó có một núi lửa đứng sừng sững.

Ngọn núi lửa khổng lồ này nằm ở trung ương biển lửa, nó nguy nga cao lớn giống như có thể đâm thẳng lên trời.

Nhìn ngọn núi lửa khổng lồ trước mặt, có từng dòng nham thạch chảy xuống, trên thực tế chúng không phải nham thạch nóng chảy đang chảy, có thể chảy tới nơi đó đều là chân hỏa.

Chân hỏa chảy ra thiêu đốt vạn vật, hòa tan thiên địa, cho nên cả biển lửa đều hóa thành nham thạch nóng chảy, nó chính là kết quả sau khi đại địa bị hòa tan.

Nhưng thời điểm cảm nhận cẩn thận, ngươi sẽ phát hiện càng vào sâu trong biển lửa, phát hiện tại nơi sâu nhất là một ngọn núi lửa tràn ngập kiếm khí, cho dù cách xa nơi này ngàn vạn dặm, kiếm khí vẫn tràn ngập nơi đây.

Đứng từ xa quan sát ngọn núi lửa có kiếm quang phun ra nuốt vào, nó giống như một thanh thần kiếm vô thượng. Sau khi thần kiếm đâm vào nơi này và đóng đinh toàn bộ thiên địa tại đó, biến tất cả thành hoàn cảnh hiện tại.

Không quản thế lửa càng lớn, cuối cùng vẫn bị thanh kiếm đóng đinh tại đây. Làm cho người ta có cảm giác, nếu như không có thần kiếm đâm vào nơi đó, ngọn núi lửa cao lớn kia sẽ bộc phát, bạo phát chân hỏa và nham thạch nóng chảy thiêu hủy toàn bộ thế gian, vạn vật sẽ tan thành mây khói.

Nhờ có thần kiếm trấn thủ nơi này, trấn áp núi lửa, mới có thể bảo hộ thế giới tồn tại, phiến thiên địa này mới có thể may mắn sống sót.

- Kiếm khí thật mạnh.

Cho dù đứng cách đó rất xa Thánh Sương Chân Đế hít khí lạnh, bởi vì thần kiếm đâm vào núi lửa lại làm người ta có cảm giác thiên địa bị đóng đinh tại nơi này, mặc kệ ngươi là Chân Đế vô địch hay Thủy tổ vạn cổ, tất cả đều bị đóng đinh dưới thần kiếm.

- Thứ này đâu phải kiếm khí.

Đại Hắc Ngưu đứng từ xa nhìn sang, nói khẽ:

- Nó chính là chấp niệm, chấp niệm bất diệt.

Lý Thất Dạ đứng xa nhìn ngọn núi lửa, hai mắt ngưng trọng, cuối cùng hắn nói:

- Một trận chiến kinh vạn cổ, dường như muốn nói gì đó với hậu nhân.

- Rốt cuộc là trận chiến thế nào.

Thánh Sương Chân Đế rùng mình, không chỉ bởi vì nơi này hóa thành thế giới nham thạch nóng chảy, đáng sợ hơn là, một trận chiến trải qua trăm ngàn vạn năm vẫn có thể lưu lại chấp niệm bất diệt, lúc này mới có tình cảnh hôm nay.

- Hắc, còn có thể là trận chiến thế nào?

Đại Hắc Ngưu cười hắc hắc, nói ra:

- Thuỷ tổ chiến đấu, đây là chiến trường cấp bậc Thuỷ tổ, hoàn toàn có thể cảm thụ được khí tức kia.

Thánh Sương Chân Đế há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng nàng dừng lại, nàng hiểu Đại Hắc Ngưu nói có ý gì.

- Vào thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng biết được đáp án.

Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, bước vào trong biển lửa, đi từng bước vào trong nham thạch nóng chảy.

Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn không sợ chân hỏa, ánh mắt của hắn nhìn vào nơi sâu nhất của biển lửa, chỉ có nơi đó mới có đáp án.

Nơi đó là khởi nguyên của trận chiến, năm đó có người từng tranh đoạt lẫn nhau, cuối cùng bộc phát đại chiến tuyệt thế.

Thánh Sương Chân Đế theo sát bọn họ tiến vào trong nham thạch nóng chảy, đương nhiên, đối với Đại Hắc Ngưu, Thánh Sương Chân Đế mà nói,  chân hỏa trong nham thạch nóng chảy không thể đốt cháy bọn họ.

Biển lửa này rộng ngàn vạn dặm, tuy đám người Lý Thất Dạ không cần đi lại cẩn thận như những người khác, nhưng nếu muốn đi vào nơi sâu nhất cũng cần một ít thời gian.

- Phía trước có người phát hiện ốc đảo, nhanh lên, có lẽ có thứ tốt.

Thời điểm đám người Lý Thất Dạ đi về phía trước, phía trước có người quát to một tiếng và tăng thêm tốc độ, thậm chí có những người không quan tâm nguy hiểm.

Chỉ trong nháy mắt, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả lao về phía trước, tất cả đều lao vào ốc đảo.

Cùng lúc đó, Lý Thất Dạ dừng bước lại, hắn hít sâu một hơi và chẹp miệng, nhìn sang Đại Hắc Ngưu, khẽ nói:

- Ngươi có ngửi thấy hương vị gì không?

Đại Hắc Ngưu dừng bước, dáng vẻ cũng giống như Lý Thất Dạ, hít sâu một hơi, chép miệng tắc luỡi, lắc đầu, nói ra:

- Không đoán được.

Lần này Đại Hắc Ngưu rất trung thực, không có lừa dối.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hắn, việc này lại làm Đại Hắc Ngưu xấu hổ, hắn cười khan một tiếng, nói với Thánh Sương Chân Đế bên cạnh:

- Nha đầu, ngươi có ngửi được hương vị gì không.

Thánh Sương Chân Đế không có phát hiện điểm khác thường gì, nàng cũng học dáng vẻ của bọn họ, hít sâu một hơi, sau khi ngửi một lúc liền lắc đầu, nói ra:

- Không ngửi được hương vị gì.

- Hắc, không thể trách ta, nha đầu cũng không ngửi thấy cái gì, cũng không thể yêu cầu ai cũng có cái mũi chó thính giống như ngươi.

Đại Hắc Ngưu cười hắc hắc, hắn nói năng hùng hồn với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn hắn, nói:

- Không phải ngươi nói đã từng nếm qua Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ sao?

- Này, này...

Đại Hắc Ngưu cười khan một tiếng, sau đó do dự, nói ra:

- Cho dù bản soái ngưu từng ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ, nhưng ta không phải vạn năm, không thể nói chỉ cần ngửi một hơi là có thể nhận ra nó là thứ gì.

- Cho dù ngươi chưa từng ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ, ngươi cũng từng ăn vài phiến lá của lão Thụ Yêu.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ ngươi ăn những tiên phẩm này là vô ích?

- Ai nói, hắc, hắc, hắc, mùi vị lá cây của lão Thụ Yêu, bản soái ngưu vẫn còn nhớ rõ.

Đại Hắc Ngưu không phục.

Lý Thất Dạ lại lườm hắn một cái

- Bản soái ngưu không tin không ngửi được cái gì.

Đại Hắc Ngưu nhìn thấy ánh mắt xem thường của Lý Thất Dạ thì cảm thấy khó chịu, lúc này hắn hít sâu một hoi, cẩn thận ngửi một lúc, nhắm hai mắt lại và đắm chìm trong đó.

- Đây là…

Qua một lúc lâu, Đại Hắc Ngưu mở mắt ra, đôi mắt to như chuông đồng đang tỏa sáng giống như hai mặt trăng, đôi mắt tỏa ra ánh sáng kinh người.

- Đây mới là tiên phẩm.

Đại Hắc Ngưu thì thào nói:

- Có mùi vị linh chi, là cổ chi, không đúng, là tiên chi!

- Chẳng lẽ nơi này có tiên vật?

Đại Hắc Ngưu quát to một tiếng.

- Còn kém một ít!

Lý Thất Dạ khẽ nói:

- Cho dù kém một chút cũng vậy, bằng không đã có thể gọi là tiên vật.

- Trời ơi, thật sự kém một ít.

Đại Hắc Ngưu ngửi lần nữa và quát to, nói ra:

- Đây là tiên chi, tuyệt đối là tiên chi, tuy không biết là loại nào nhưng tuyệt đối là tiên chi.

Tuy nó kém Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ nhưng tuyệt đối là thứ tốt, sau khi nói hai chữ “thứ tốt”, Đại Hắc Ngưu lập tức xông về phía trước, dường như rất sợ có ai đó đoạt thứ tốt của hắn.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu và đi theo sau.

Thánh Sương Chân Đế vội vàng đuổi theo, nói ra:

- Tiên phẩm như thế, chỉ sợ khó có được.

Lý Thất Dạ khẽ cười nói:

- Tiên phẩm như thế, nếu như có thể có được dễ dàng, chỉ sợ nó đã bị ngắt đi từ lâu, làm sao có thể bảo tồn tới bây giờ.

- Công tử, thế gian này thật sự có Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ sao?

Thời điểm tiến lên phía trước Thánh Sương Chân Đế không nhịn được hỏi vấn đề này.

Thời điểm nàng hỏi, nàng cũng nhìn về phía Đại Hắc Ngưu đang chạy về phía trước.

Bởi vì Đại Hắc Ngưu cho tới nay vẫn nói mình từng ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ, nhưng Thánh Sương Chân Đế biết rõ, Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ là tiên vật, thế gian không có người nhìn thấy.

- Có.

Lý Thất Dạ biết Thánh Sương Chân Đế nghĩ gì, hắn cười đầy thâm ý, nói:

- Về phần có thể ăn Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ hay không, tạo hóa này...

Thời điểm nói tới đây liền dứng lại.

Thấy Lý Thất Dạ không muốn nhiều lời, Thánh Sương Chân Đế cũng không hề hỏi thêm.

Nơi này là biển lửa, nham thạch nóng chảy giống như biển cả mênh mông, nhưng phía trước lại có một ốc đảo, ốc đảo này không khác gì đảo hoang trên biển rộng

- Chính là nơi này.

Đại Hắc Ngưu hoan hô, ngay sau đó hắn xông lên phía trước.

Lý Thất Dạ và Thánh Sương Chân Đế cũng bước vào trong ốc đảo, thời điểm tiến vào trong ốc đảo, lúc này có cảm giác mát lạnh thổi vào người.

Trên ốc đảo, khắp nơi đều là cây xanh dây leo, nơi nơi đều là màu xanh tươi tốt.

Thân ở trong ốc đảo mát lạnh, ngươi rất khó tưởng tượng nổi ốc đảo đang nằm trên một biển dung nham nóng chảy, quả nhiên nơi này đoạt thiên địa tạo hóa, mang cho người ta cảm giác quỷ phủ thần công.

- Đi về phía trước, nghe nói phía trước có một gốc tiên chi xuất thế.

Lúc này đã có tu sĩ lao về phía trước.

- Thật sự là tiên chi sao?

Không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả vừa bước vào ốc đảo liền hăng máu gà tiến lên phía trước.