Tưng!
Dường như đang cảm ơn hoặc chào hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn cổ cầm, cười cười.
Vèo!
Cổ cầm bay lên trốn vào hư không, trong nháy mắt tiêu biến mất, không biết nó đi đâu.
Đại Hắc Ngưu nhìn cổ cầm trốn đi xa, lẩm bẩm:
- Hay cho cây Đế Cầm, không biết chủ nhân của nó thế nào? Chuyện đời khó đoán, không nói chính xác được, hy vọng vạn cổ bình yên.
Đại Hắc Ngưu lúc trước chỉ sợ thiên hạ không loạn, vui sướng khi người gặp họa mà cũng thốt ra câu này.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Chuyện đời khó đoán, lòng người càng khó dò.
Thánh Sương Chân Đế thở hắt ra, trận chiến vừa rồi tuy chỉ một đấm nhưng rất kinh thế hãi tục, chấn động xưa nay.
Giờ phút này Thánh Sương Chân Đế sâu sắc hiểu ràng ánh mắt của mình kém xa Đại Hắc Ngưu. Lúc trước nàng còn mơ hồ với thực lực của Lý Thất Dạ, giờ đã có định vị chính xác hơn. Thánh Sương Chân Đế cũng hiểu rằng Lý Thất Dạ giết nhóm Kim Bồ Chân Đế chỉ là chơi cho vui, hắn không sử dụng lực lượng thật sự.
Sau khi kiến thức Trấn Phong Thương Thiên Quyền của Lý Thất Dạ rồi Thánh Sương Chân Đế đã hiểu tại sao Đại Hắc Ngưu gọi hắn là cháu cứ thế, cũng hiểu vì sao nó luôn mồm gọi đại thánh nhân.
Trấn Phong Thương Thiên Quyền khiến Thánh Sương Chân Đế có định vị chính xác về thực lực của Lý Thất Dạ.
Đại Hắc Ngưu vỗ ngực bồm bộp:
- Ui, nguy hiểm quá, suýt hù chết bổn soái ngưu.
Dường như Đại Hắc Ngưu không chút bất ngờ về điều này, nằm trong dự doán của nó.
Khi bóng dáng trong Phượng Hoàng Lô rơi vào hố to, hơi thở trong tòa thành lớn thay đổi. Trước đó khiến người cảm giác lực lượng siêu mạnh bao trùm tòa thành hoang tàn, lúc này lực lượng siêu mạnh đó đã tan biến.
Ngọn lửa bao phủ tòa thành bị dập tắt, tất cả biến mất theo.
Khi tất cả vật chết nhảy vào hố to, lực lượng hắc ám vốn tràn ngập trong mảnh thiên địa này cũng biến mất.
Những hơi thở, lực lượng cường đại tan biến, tòa thành hoang tàn trở lại bộ dạng vốn có của nó, một đống đổ nát suy sụp. Đây chỉ là tòa thành trì đã sụp đổ, cảm giác như ánh chiều tà đỏ máu.
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận tất cả hơi thở biến mất, tòa thành hoang tàn suy sụp, nàng lẩm bẩm:
- Đã kết thúc sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không, còn chưa, đây mới chỉ bắt đầu, còn chưa phải là khúc nhạc dạo. Nên đến rồi sẽ tới, sẽ không lâu.
Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh, lòng nặng trĩu, trong lòng nàng hơi bất đắc dĩ.
Nhìn khắp trần gian với thực lực của Thánh Sương Chân Đế đã khá mạnh trong Tam Tiên giới, dù không phải vô địch thiên hạ nhưng cũng đứng trên đỉnh cao. Tuy nhiên khi tai nạn thật sự đến, chỉ dựa vào thực lực như bọn họ còn lâu mới chống lại được, còn kém xa mới đạt chuẩn bảo vệ thế giới này. Đó toàn là lực lượng đẳng cấp Thủy Tổ, dù Thánh Sương Chân Đế là Chân Đế thập nhị cung cũng không thể xoay chuyển.
Thánh Sương Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, lòng nàng có khát vọng mới. Khoảnh khắc vừa rồi Lý Thất Dạ ra tay làm Thánh Sương Chân Đế hiểu rằng hắn có thực lực thay đổi, bảo vệ thế giới này, vấn đề là hắn có chịu làm hay không.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn thứ trong tay mình. Thứ này vừa rồi vùi trong than củi Phượng Hoàng Lô, lúc Lý Thất Dạ lấy nó ra thì bóng dáng kia liền liều mạng với hắn. Có vẻ thứ này cực kỳ quan trọng, không thì bóng dáng đó đã chẳng xem trọng, căng thẳng như vậy.
Nhóm Đại Hắc Ngưu nhìn thứ trong tay Lý Thất Dạ. Thứ đó vừa giống ngọc thạch vừa giống hộp cổ, có lẽ là ngọc thạch điêu thành hộp cổ. Nhưng nhìn tới nhìn lui không thấy khe hở mở nắp hộp, cái hộp cổ hồn nhiên thiên thành không có chỗ mở.
Kiến thức rộng như Đại Hắc Ngưu đã mở thiên nhãn vô thượng cũng không thể nhìn thấu thứ này:
- Đây là cái gì?
Dường như thứ này được thủ đoạn vô thượng che lấp, khiến người không thể dòm ngó huyền diệu trong đó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Là thứ tốt, sau này chắc chắn có ích, tác dụng lớn.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực cười hỏi:
- Là báu vật vô song sao? Hay thứ này là chìa khóa mở huyền cơ của Bất Độ Hải?
Đại Hắc Ngưu làm bộ dạng thèm nhễu nước miếng.
Khóe mắt Lý Thất Dạ liếc con trâu, đưa cho nó:
- Nếu ngươi muốn thì cho ngươi.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng như ngọn đèn, sáng đến có thể chiếu rọi cả vòm trời:
- Thật không?
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Thật.
Lý Thất Dạ không tiếc rẻ tặng lại cho Đại Hắc Ngưu.
Đại Hắc Ngưu lật tới lật lui ngắm nghía kỹ:
- Đồ tốt, chắc có lai lịch lớn.
Nhưng Đại Hắc Ngưu cầm trong tay mà cảm giác không giống thật, cảm giác đang cằm khoai lang nóng.
Thánh Sương Chân Đế rất tò mò thứ này, vì vừa rồi bóng dáng kia rất xem trọng nó. Lý Thất Dạ vừa lấy đi là bóng dáng hết sức căng thẳng, đủ thấy nó quan trọng cỡ nào. Nhưng mạnh như Thánh Sương Chân Đế, có thập nhị mệnh cung, mở thiên nhãn ra vẫn không thể dòm ngó được gì, không thể nhìn thấu ảo diệu.
Khi Thánh Sương Chân Đế mở thiên nhãn nhìn thứ này thì bị ngăn bên ngoài, có người dùng đại thần thông vô thượng bài trừ mọi thứ.
Đối tượng thi triển ra thủ đoạn như vậy chắc chắn là Thủy Tổ kinh diễm vạn cổ, có lẽ là tồn tại càng mạnh nữa.
Thánh Sương Chân Đế thập nhị mệnh cung không cách nào hiểu thấu thủ đoạn này.
Đại Hắc Ngưu lật tới lật lui cái hộp như khoai lang phỏng tay:
- Thứ tốt, đúng là đồ tốt.
Đại Hắc Ngưu vừa nghiên cứu cái hộp vừa thèm thuồng, tỏ vẻ rất ham muốn nó.
Ánh mắt Đại Hắc Ngưu rất sắc bén, gừng càng già càng cay, dù tạm thời nó không nghiên cứu ra ảo diệu của cái hộp nhưng biết thứ này hết sức kinh người.
Đại Hắc Ngưu lật tới lật lui một lúc rồi trả lại cho Lý Thất Dạ, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói:
- Thôi bỏ đi, bổn soái ngưu không phải loại người đó. Bổn soái ngưu công chính liêm minh, xem trọng xã tắc thiên hạ, sao có thể tham ô độc chiếm. Để đại thánh nhân bảo quản là tốt nhất.
Lý Thất Dạ bật cười nhìn Đại Hắc Ngưu.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu tò mò hỏi:
- Sư phụ thật sự không muốn?
Lần đầu tiên Liễu Yến Bạch thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của sư phụ, còn tưởng bị hoa mắt.
Đại Hắc Ngưu cười ngạo nghễ, nói:
- Đương nhiên, vi sư là loại người nào? Vi sư là thần ngưu vô thượng, có huyết thống tiên gia, sao có thể vì món lợi nhỏ xíu tầm thường mà họa thiên hạ thương sinh?
Liễu Yến Bạch ra đời chưa sâu, thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, hiểu rõ đại nghĩa của Đại Hắc Ngưu thì khâm phục khen:
- Sư phụ thật ghê gớm.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Dẹp đi, ngươi đừng nghe sư phụ của ngươi khoác lác. Nó sợ dẫn lửa thiêu thân, cũng coi như biết khôn, không giống mấy kẻ ngu bị lợi dục che mờ mắt mất cả mạng sống.
Bị Lý Thất Dạ vạch trần, Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:
- Khụ khụ khụ! Đại thánh nhân, bổn soái ngưu không phải loại người đó!
Lý Thất Dạ cười cười, hắn quá rành con trâu to đen này, trong bụng nó mưu tính cái gì là hắn biết hết.
Đại Hắc Ngưu vẫn không chết tâm, hỏi nhỏ Lý Thất Dạ:
- Thứ... thứ này... thật sự sẽ... rước họa vào thân sao?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn nó:
- Như thế nào? Chưa chết tâm?
Đại Hắc Ngưu cười gượng, lại hiên ngang nói:
- Không, ta không có ý đó. Ta sợ thứ này sẽ tai họa thiên hạ thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn nó:
- Thứ này đúng là tai họa thiên hạ, nhưng giá trị của nó cũng không thể đo lường. Nếu tìm được người biết hàng thì có thể bán nó với giá trên trời, tin tưởng sẽ có người không tiếc mọi giá chiếm lấy nó.
Mắt Đại Hắc Ngưu sáng rực thèm thuồng:
- Thật không?
Đại Hắc Ngưu không ngốc, nó biết rõ thứ bình thường, dù là trọng bảo thì khó lọt vào mắt Lý Thất Dạ. Giờ Lý Thất Dạ tự mình ra tay, còn dùng tuyệt học chí cao vô thượng chớp mắt trấn giết bóng dáng đó, đơn giản chỉ vì muốn lấy cái hộp.
Có thể tưởng tượng thứ này quý giá biết bao, giá trị kinh người cỡ nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu ngươi muốn thì giao cho ngươi bảo quản, có lẽ có ngày Tam Tiên giới sẽ cần dùng nó, đương nhiên ở trong tay ngươi thì không có ích gì.
Đại Hắc Ngưu hơi bất mãn:
- Đại thánh nhân nói thế là coi thường bổn soái ngưu quá. Tuy Đại Hắc Ngưu này không phải vô địch vạn cổ gì nhưng dù sao là một nhân vật, Chân Đế, Trường Tồn gì đó không bằng một cái móng của bổn soái ngưu.
Đại Hắc Ngưu không nói khoác, đại nhân vật như Thái Doãn Hỉ còn không lọt vào mắt nó, đủ để tưởng tượng thực lực của nó mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa đủ, ngươi nên biết người vớt Hắc Thạch Tử lên từ Vạn Cổ Uyên, nhóm Viêm Đế đụng phải ai, biết không?
Đại Hắc Ngưu biến sắc mặt, nó chỉ va chạm một kích với Hắc Thạch Tử nhưng đã xác định thực lực của Hắc Thạch Tử. Nên Đại Hắc Ngưu cũng ước lượng được cân nặng ‘người kia’ trong miệng Hắc Thạch Tử, nó không đánh lại người đó, e rằng vạn cổ đến nay ít có Thủy Tổ nào đánh lại được.
Lý Thất Dạ ném cái hộp lên xuống, mỉm cười hỏi Đại Hắc Ngưu:
- Còn muốn lấy không?
Đại Hắc Ngưu lắc đầu cười gượng:
- Không, đùa chút thôi, thứ như vậy làm gì có ai bảo quản thích hợp hơn là đại thánh nhân? Phải là đại thánh nhân mới được!
Thánh Sương Chân Đế lên tiếng hùa theo:
- Bảo bối vô thượng như vậy nên thuộc về công tử.
Trong mắt Thánh Sương Chân Đế thì Lý Thất Dạ là người có thể xoay chuyển kết cục.
Lý Thất Dạ liếc sơ hiểu ngay suy nghĩ của Thánh Sương Chân Đế, hắn mỉm cười nói:
- Nha đầu đừng đặt hết tiền cược lên người ta, ta chỉ là khách qua đường với Tam Tiên giới.
Thánh Sương Chân Đế cười nói:
- Ta tin thế giới này có người và thứ khiến công tử vấn vương.