Đế Bá

Chương 4397: Là Thứ Gì Đang Tác Quái (Thượng)




Đại Hắc Ngưu thấy mình một vó đạp người áo đen vào miệng lửa, cực kỳ vừa lòng kiệt tác của mình:

- Ha, để xem ngươi còn dám giở trò xấu ở đây nữa không!

Trong khi Đại Hắc Ngưu vênh váo đắc ý thì Liễu Yến Bạch kinh ngạc kêu lên:

- Sư phụ, hắn bò ra!

Đại Hắc Ngưu nhìn lại.

Bùm!

Một người lửa bò ra khỏi miệng lửa, lửa cháy toàn thân người đó, là người áo đen mới bị Đại Hắc Ngưu đạp vào trong.

Người áo đen bò ra khỏi miệng lửa, phụt một tiếng lửa trên người y tắt ngấm. Người áo đen lại vận chuyển cương khí không ngừng nghỉ thông gió thổi lửa.

Người áo đen từ bị đá vào miệng lửa đến lúc bò ra, trong quá trình không nhìn Đại Hắc Ngưu cái nào, không thèm liếc sang nhóm Lý Thất Dạ.

Đại Hắc Ngưu thấy người áo đen không bị sứt mẻ gì, cảm giác quái lạ, nó hét to lại tung vó:

- Bổn soái ngưu không tin tà!

Bùm!

Người áo den lại bị đá vào miệng lửa, bùm một tiếng lửa lớn bên trong bao bọc y lại.

Nhưng vô ích, lát sau người áo đen toàn thân bốc lửa lại bò ra, ngọn lửa tắt cái phụp, sau đó y không ngừng nghỉ phát ra cơn gió thổi vào lửa lớn.

Người áo đen từ đầu đến đuôi không nhìn bọn họ cái nào, Đại Hắc Ngưu đã hiểu:

- Đây không phải người sống. Đây là quỷ, không, phải nói là con rối, hoặc nên nói là nó và âm binh giống nhau.

Thánh Sương Chân Đế giật mình nhìn cảnh tượng kỳ lạ, hỏi:

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Hôm nay có quá nhiều chuyện quỷ dị.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Nàng lại gần xem liền biết.

Thánh Sương Chân Đế hít sâu, tiến lên, trầm giọng quát:

- Hãy hiện nguyên hình của ngươi ra!

Ong ong ong ong ong!

Người Thánh Sương Chân Đế phát ra thánh quang, tuy rằng không phải thánh diễm ngập trời nhưng vô cùng thuần túy, từng lũ thánh quang cháy hừng hực, nàng như nguồn quang minh, nàng có lực lượng quang minh mạnh nhất, thuần chính nhất trên cõi đời.

Trong khoảnh khắc dưới quang minh mọi hắc ám không có chỗ che giấu, đều bị tịnh hóa.

Xèo xèo xèo!

Bị thánh quang tịnh hóa, áo đen trên người y tan biến, đó không phải áo mà là khói đen bao bọc hình thành.

Sau khi khói đen bị tịnh hóa lộ ra nguyên hình là một bộ xương khô, hốc mắt cháy dúm lửa.

Nhìn lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế, Đại Hắc Ngưu khen rằng:

- Lực lượng quang minh thật mạnh, thật thuần khiết, nha đầu đúng là đã kế thừa y bát của Quang Minh Thánh Viện.

Ong ong ong ong ong!

Trong khoảnh khắc thánh quang của Thánh Sương Chân Đế càng chói lòa, từng lũ thánh quang lấp lánh như có thể đâm xuyên Tam Tiên giới, phổ chiếu ba ngàn đại thế giới, phổ độ ức vạn thiên linh.

Chít!

Xương khô thê lương hét lên, thánh quang cường đại tinh khiết chiếu rọi dập tắt ngọn lửa trong hốc mắt khô lâu. Hiển nhiên khiến bộ xương hoạt động được là nhờ ngọn lửa trong hốc mắt đó.

Hơn nữa ngọn lửa này có lẽ là lửa tà dị, có lực lượng hắc ám tà dị. Bị thánh quang tịnh hóa cuối cùng lực lượng hắc ám tà dị thành tro bụi.

Sau khi mất đi lực lượng hắc ám, khô lâu thành đống xương, răng rắc mấy tiếng xương rã ra rụng đầy đất.

Nhìn bộ xương rụng xuống đất thành đống xương vụn, Thánh Sương Chân Đế thở phào nhẹ nhõm. Ít ra bộ xương này còn hợp lý, nhìn là biết không phải chuyện quỷ dị, do lực lượng hắc ám tà dị tác quái.

Đối với Chân Đế có lực lượng thần thánh vô thượng như Thánh Sương Chân Đế thì không sợ lực lượng hắc ám tà dị chút nào, có thể nói nàng giỏi nhất là tịnh hóa hắc ám.

Bùm!

Trong khi Thánh Sương Chân Đế thở phào thì từ miệng lửa phun ra ngọn lửa, ngọn lửa phun ra từ lòng núi như con rắn lửa.

Trong khoảnh khắc ngọn lửa cuốn đống xương vụn dưới đất vào lòng núi, lửa cháy hừng hực nhấn chìm bộ xương, lửa cháy dữ dội như muốn đốt xương thành tro.

Nhìn lửa cháy bao bọc xương khô, đám người Thánh Sương Chân Đế thầm suy đoán.

Bùm!

Lửa trong lòng núi vặn vẹo, cảnh tượng quái dị hiện ra. Người áo đen bò ra khỏi miệng lửa, vẫn có áo đen khoác lên. Y bò ra không tấn công Thánh Sương Chân Đế, hay nên nói là y không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Bộ xương bò ra khòi miệng lửa tiếp tục dùng gió thổi lửa.

Vèo vèo vèo!

Gió thổi lửa trong lòng núi cháy càng dữ dội, nước thép trong nồi sôi sùng sục.

Nhìn cảnh này, Thánh Sương Chân Đế ngạc nhiên, Đại Hắc Ngưu càng bất ngờ hơn:

- Đây là...

Liễu Yến Bạch nhìn người áo đen bò ra khỏi lửa cháy, nàng vừa giật mình vì thấy kỳ. Nàng chưa trải đời, thấy cảnh này thì ngạc nhiên như xem ảo thuật.

- Sư phụ, nó sống lại nữa kìa!

Lý Thất Dạ nhìn người áo đen đang thổi lửa, chậm rãi nói:

- Nhìn rõ chưa? Vấn đề không nằm ở người áo đen.

Thánh Sương Chân Đế nghiêm túc nhìn lửa cháy trong núi:

- Mà do lửa tà dị.

Trong mắt Thánh Sương Chân Đế thì lửa trong núi không phải lửa mà như có sự sống, nó nhảy nhót. Lúc này Thánh Sương Chân Đế mới thật sự xem trọng lửa tà dị, ban đầu nàng còn tưởng là người áo đen tác quái, nay mới hiểu người áo đen chỉ là công cụ, hung thủ thật sự là lửa tà dị.

Thánh Sương Chân Đế trời sinh thánh khiết, tu luyện đại đạo quang minh lúc này phát hiện lửa tà dị tràn ngập lực lượng hắc ám. Ban đầu Thánh Sương Chân Đế còn tưởng lực lượng hắc ám thuộc về người áo đen, giờ xem ra lực lượng hắc ám là từ lửa cháy trong lòng núi. Người áo đen chỉ là đống xương khô vô dụng, khi nào lửa tà dị ban cho lực lượng hắc ám thì nó mới sống lại.

Thánh Sương Chân Đế hút ngụm khí lạnh:

- Tất cả e rằng là do lửa tà dị tác quái! Trong mắt âm binh có ánh lửa, trăm ngàn âm binh hành quân được không phải vì sức mình mà nhờ có lực lượng hắc ám của lửa tà dị!

Lý Thất Dạ nhìn người áo đen thông gió, cười khẽ nói:

- Nói đúng nhưng chỉ đúng một nửa.

Đại Hắc Ngưu bào móng:

- Nơi quỷ quái này tràn ngập tà dị, có lẽ vấn đề không phải do lửa tà dị, nơi quỷ quái này tràn ngập lực lượng hắc ám.

Lý Thất Dạ cười cười:

- Cũng xem như.

Lý Thất Dạ nhìn thiên địa, chậm rãi nói:

- Không phải lực lượng gì tác quái mà là lòng hướng về.

Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:

- Lòng hướng về?

Nàng chưa suy nghĩ sâu xa như thế, không phải vì Thánh Sương Chân Đế không đủ thông minh, chỉ vì lòng nàng quang minh nên không suy nghĩ đến thứ càng hắc ám hơn.

Đại Hắc Ngưu thì khác, bụng nó đen thui, dùng ác ý lớn nhất nghĩ về người khác nên Lý Thất Dạ mới nhắc nhở nó liền hiểu ngay, lòng chấn động.

- Tổ cha nó! Không phải vậy chứ? Đội viễn chinh tiêu rồi.

Nghĩ đến đây Đại Hắc Ngưu lẩm bẩm:

- Đội ngũ viễn chinh này được gọi là mạnh nhất đã bị diệt toàn quân.