Đế Bá

Chương 4249: Tay Không Xé Rách




Thủy Tinh Bàng Giải luôn cố gắng chống chọi giờ đối diện lực lượng siêu mạnh, thân thể khổng lồ bị đẩy lùi từng tấc một.

Nhìn Thủy Tinh Bàng Giải bị đẩy ra sau từng tấc lộ ra sơn cốc dưới bụng nó, mọi người biết sơn cốc này sắp bị hủy trong dung nham độc hỏa:

- Sắp thua rồi, Thủy Tinh Bàng Giải không chống đỡ nổi nữa.

Nhóm Triệu Thu Thực sốt ruột muốn khóc. Thủy Tinh Bàng Giải gầm rống gồng hết sức, phun ra mấy búng máu, nhưng không thể cứu vãn được.

Ầm!

Cuối cùng quang minh hộ thuẫn vỡ nát, dung nham độc hỏa như cơn lũ ập hướng sơn cốc, sắp nhấn chìm sơn cốc.

Nhìn cảnh này, mọi người biết sơn cốc sắp thành tro bụi.

- Thôi tiêu rồi.

Chợt một thanh âm vang vọng thiên địa:

- Biến!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, tiếng ‘biến’ mới dứt thì thiên địa như nổ tung, lực lượng khủng bố không gì sánh bằng ập đến đánh tan tất cả dung nham độc hỏa.

Bốn con cự thú viễn cổ vua sư tử, độc giác tê ngưu bị hất văng, thân thể khổng lồ bay ra ngoài đè nát vô số ngọn núi.

Trong xung lực khủng bố chỉ có sơn cốc Thủy Tinh Bàng Giải là bình yên.

Viện binh đến đột ngột làm mọi người giật thót tim. Vì lực lượng này quá mạnh, chớp mắt đánh bay bốn con cự thú viễn cổ. Thử nghĩ trong những người có mặt ở đây ai có thực lực như vậy?

Tất cả học sinh bị lực lượng vô địch cõi đời rung động, giật nảy mình rợn tóc gáy, trợn to mắt ốc bưu nhìn chằm chằm.

- Là ai!?

Mọi người đã thấy rõ người đột nhiên ra tay, hét to:

- Là Lý Thất Dạ! Nhìn kìa, là Lý Thất Dạ của Tẩy Tội viện!

Tất cả cùng nhìn Lý Thất Dạ:

- Là hắn!

Mọi người thấy Lý Thất Dạ đứng trong không trung, dưới chân hắn là sơn cốc của Thủy Tinh Bàng Giải.

Đại Hắc Ngưu đi theo phía sau lắc đầu bự thì thào:

- Một đám ngu tự tìm chết.

Đại Hắc Ngưu nhảy vào sơn cốc, mặc kệ mọi chuyện.

Trong khoảnh khắc nhóm Khắc Thạch Chân Đế con ngươi co rút.

- Đến rồi!

Kim Bồ Chân Đế ngồi trên lưng quang minh hoàng kim long đứng bật dậy, nhìn Lý Thất Dạ đăm đăm.

Người chưa từng thấy Lý Thất Dạ ra tay kinh ngạc kêu lên:

- Là hắn? Sao... sao có thể như vậy? Từ... từ khi nào Tẩy Tội viện ra học sinh mạnh như vậy?

Có người chính mắt xem cuộc chiến lúc trước, chậm rãi nói:

- Là vì lúc trước ngươi không thấy, hắn từng bắn chết Phi Mã Thần Tiễn, thực lực sâu không lường được.

Nhiều học sinh không tin nổi:

- Tà môn quá, Tẩy Tội viện ra học sinh mạnh như vậy, chưa từng nghe thấy, không tin được.

Vì trăm ngàn vạn năm nay Tẩy Tội viện chưa từng ra học sinh mạnh như vậy, bây giờ đột nhiên một học sinh làm tất cả học sinh không tin nổi, không kịp trở tay.

Bốn cự thú viễn cổ bị hất văng bò dậy, gầm rống:

- Grào!

Chúng nó không chấp nhận được việc mình bị người hất bay.

Bốn cự thú viễn cổ nhìn nhau rồi cùng hú dài:

- Hú!!!

Bốn con cự thú viễn cổ nháy mắt xông hướng Lý Thất Dạ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Độc giác tê ngưu lao đến với tốc độ siêu nhanh, trong tiếng gầm rú đạp nát thiên địa, keng một tiếng cái sừng tựa thiên đao chém ra.

Cự mãng kịch độc há mồm phun ra độc vật cuồn cuộn, độc vật đổ ập xuống sắp bao trùm Lý Thất Dạ. Hỏa anh dị chủng phun ra chân hỏa, bùm một tiếng đốt cháy khói độc, đốt trời bốc hơi biển, muốn Lý Thất Dạ mất mạng trong biển lửa.

Vua sư tử hét lớn chặn đường lui của Lý Thất Dạ, sóng âm như bão biển trùng kích kinh thiên động địa.

Bốn con cự thú viễn cổ cùng oanh sát, chúng nó phối hợp hết sức ăn ý cùng một lúc đánh trúng Lý Thất Dạ, chặn bốn phương tám hướng, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.

Phút lằn ranh sống chết Lý Thất Dạ lắc người, thời gian dường như bị kéo dài thật dài, như có máy quay siêu chậm chiếu hình ảnh trước mắt mọi người.

Xoẹt!

Một tiếng hét thê lương chói tai, máu phun ra:

- Grít!

Mọi người thấy hai tay Lý Thất Dạ xé, bắt lấy hàm trên và dưới cự mãng kịch độc, bắt đầu từ miệng thô bạo xé mãng xà thành hai nửa.

Thân thể cự mãng kịch độc to biết bao, dài ngàn dặm. Khi người mãng xà bị xách lên cao xé thành hai khúc thì cảnh tượng đồ sộ biết mấy, bầu trời đổ mưa máu, nội tạng rơi lộp độp, mặt đất ngập trong máu.

Tiếng hét thảm vang vọng chân trời:

- Hú!

Răng rắc!

Mọi người thấy Lý Thất Dạ một chân đạp trên người độc giác tê ngưu, tay siết lại nhổ một sừng xuống, một chân đạp nát xương toàn thân độc giác tê ngưu.

Tiếng hét thảm ngân dài:

- Quác!

Mọi người thấy ngọn lửa trong tay Lý Thất Dạ bập bùng cháy bắn vào người hỏa nha dị chủng, nó thành quả cầu lửa khoảnh khắc bị đốt thành tro.

- Grào!

Tiếng gào đau đớn của vua sư tử ngừng bặt.

Phụt!

Máu văng tung tóe, mọi người nhìn Lý Thất Dạ vung tay bứt đầu vua sư tử, dưới cần cổ còn lủng lẳng xương cổ.

Cả thiên địa như ngừng hình ảnh, tựa như bốn Lý Thất Dạ xuất hiện ở bốn hướng. Một Lý Thất Dạ tay không xé cự mãng kịch độc thành hai khúc. Một Lý Thất Dạ chân đạp chết độc giác tê ngưu. Một Lý Thất Dạ dùng đốm lửa nhỏ đốt hỏa anh dị chủng thành tro. Một Lý Thất Dạ bẻ đầu vua sư tử xuống.

Thật ra không có bốn Lý Thất Dạ nào hết, chỉ có một người, nhưng tốc độ của hắn quá mau, bầu trời để lại tàn ảnh. Khi Lý Thất Dạ khoảnh khắc xé bốn con cự thú viễn cổ thì người ta như thấy bốn Lý Thất Dạ cùng giết chúng.

Lý Thất Dạ lắc vai một cái, hắn vẫn đứng trên trời.

Tiếng rào rào, lộp bộp lùm bùm vang không ngớt.

Máu của cự mãng kịch độc mới đổ ập xuống, cơ thể to lớn của vua sư tử ngã cái rầm xuống đất như núi vàng cột ngọc ngã.

Tất cả diễn ra trong chớp mắt, thậm chí chỉ bằng một phần vạn. Bốn con cự thú viễn cổ bị Lý Thất Dạ tay không xé rách.

Mọi người nhìn Lý Thất Dạ đứng yên tại chỗ, dường như hắn không nhúc nhích chút nào.

Không khí đông cứng, bao người nhìn cảnh tượng trước mắt đều ngẩn ngơ sững sờ thật lâu.

Tốc độ quá mau, quá kinh người, không gì sánh bằng. Đáng sợ nhất là mạnh như bốn cự thú mà giống con kiến trong tay Lý Thất Dạ.

Nhóm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế tái mặt nhìn. Một lần nữa chứng kiến Lý Thất Dạ ra tay bọn họ bỗng nhận ra mình đánh giá hắn còn thấp.

Kim Bồ Chân Đế không ngồi yên, nét mặt sa sầm, mắt lóe tia sắc bén.

Kim Bồ Chân Đế là Chân Đế bát cung đã rất lâu không gặp kẻ địch mạnh vậy. Tuy kẻ địch mạnh khiến người e ngại nhưng cũng làm người ta sôi trào máu nóng.

Qua thật lâu sau có học sinh lấy lại tinh thần, ngửi mùi máu xộc vào mũi, nổi da gà tim rớt cái bịch, liên tục thụt lùi mấy bước:

- Cái... cái... cái này mạnh quá rồi.