Đế Bá

Chương 4246: Ngươi Cô Đơn Sao? (2)




Lý Thất Dạ xì cười, chậm rãi nói:

- Theo ta thấy ngươi không đánh lại thụ yêu già, trừ phi ngươi phá vỡ gông xiềng của mình, không thì ngươi chỉ là một con Đại Hắc Ngưu, không hơn.

Lời của Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu xì hơi, gục mặt xuống ủ rũ mắng:

- Bà nội nó, đều tại Viễn Hoang Thánh Nhân khốn nạn! Nếu hắn còn sống bản đại soái ngưu nhất định không tha cho!

Lý Thất Dạ nhìn Đại Hắc Ngưu:

- Ngươi cần gì cố chấp như vậy? Thiên địa cao xa mặc ngươi bay, ngươi cố chấp chỉ là khoảnh đất nhỏ trước sân, ngươi càng cố chấp nó càng trở thành tâm ma của ngươi.

Đại Hắc Ngưu lặng im, lát sau ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc hỏi:

- Vậy thì thứ lỗi ta mạo phạm, đại thánh nhân cố chấp cái gì?

Lý Thất Dạ cười cười không trả lời Đại Hắc Ngưu, nhìn phương xa.

Đại Hắc Ngưu hiếm khi nghiêm túc nói:

- Đại thánh nhân nói đúng, bản đại soái ngưu thật sự thiên chấp, cố chấp khoảnh đất trước sân này. Nhưng thiên địa lớn đến đâu cũng không bằng khoảnh đất nhỏ của ta. Khi chúng ta mạnh đến trình độ nhất định nếu trong lòng không còn sự cố chấp, không còn cái gì dựa vào thì chúng ta sẽ biến thành cái gì? Không còn quyến luyến cố hương thì cõi đời này có ý nghĩa chi?

Lý Thất Dạ cảm khái:

- Cố hương...

Lý Thất Dạ cười nói:

- Không thể quay về mới gọi là cố hương.

Đại Hắc Ngưu nghiêm túc nói:

- Có lẽ vậy, nhưng ít ra trong lòng chúng ta còn có cái dựa vào. Ta biết đại thánh nhân không gì không làm được, có thể vượt qua vạn cổ. Nhưng ta tin trong lòng đại thánh nhân cũng nhớ cố hương. Nếu trên đời không còn thứ khiến đại thánh nhân nhớ, không còn chỗ để nương tựa, ta nghĩ cõi đời này còn ý nghĩa gì với đại thánh nhân?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Vạn vật như chó, chỉ là hạt bụi?

Đại Hắc Ngưu vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói:

- Đây là vì sao chúng ta phải cố chấp. Không còn chỗ nương tựa thì ta tin nếu đại thánh nhân muốn hủy diệt thế giới này có khó gì? Sống chết trên cõi đời đáng để đại thánh nhân vấn vương sao? Nếu không vì vậy đại thánh nhân đã không hủy thứ Viễn Hoang Thánh Nhân để lại, nên lòng đại thánh nhân cũng có chỗ nương tựa, trong lòng có cố chấp.

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:

- Ngươi nói rất đúng. Thái thượng vô tình, tiên càng vô tình. Không phải tiên thật sự vô tình, chỉ vì thế gian đã không có thứ khiến họ nhớ nhung. Khi đứng đủ cao, lòng không có nương tựa, chúng sinh vạn giới chỉ là hạt bụi.

Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói:

- Ta cảm thấy mình sống rất tốt. Tuy khoảnh đất trước sân này hơi nhỏ nhưng ta đâu cần bầu trời cao rộng, ta không định bay ra bầu trời này. Nơi đây là nhà của ta, nhà sinh ra ta, nên dù đi đến đâu cuối cùng chỗ này vẫn là nhà của ta.

Lý Thất Dạ nghe vậy cảm khái:

- Nhà... đúng vậy, nhà thật tốt đẹp, tồn tại nào đều cần một nơi đặt chân.

Lý Thất Dạ cười cười, mắt nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm dường như vượt qua tuyên cổ xuyên thấu thời gian xa xôi.

Đại Hắc Ngưu đắc ý cười nói:

- Nên Thánh sơn là chấp niệm của ta, nhà của ta. Ha, tuy không có người nhà nhưng dù gì có hàng xóm như thụ yêu già. Tuy nhiên sau này Thánh sơn do đại soái ngưu ta đây quyết định, thụ yêu già đó cũng phải nhìn sắc mặt của ta mà sống, ha ha ha ha ha ha!

Lý Thất Dạ buồn cười nhìn bộ dạng của Đại Hắc Ngưu, có điều theo đuổi là việc hạnh phúc.

Một lúc lâu sau Đại Hắc Ngưu thu lại vẻ đắc ý, hiếm khi nghiêm túc hỏi Lý Thất Dạ:

- Đại thánh nhân có định dàn xếp chỗ ở không? Hoặc loại người gì mới xem như người nhà của đại thánh nhân? Nơi nào mới tính là nhà của đại thánh nhân?

Lý Thất Dạ nhìn nó, Đại Hắc Ngưu chân thành nhìn lại hắn.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, thật lâu sau chậm rãi nói:

- Nơi lòng ở thì đó là nhà, nơi duyên ở thì là người nhà.

Đại Hắc Ngưu giật mình, sau đó kinh thán:

- Cảnh giới cao xa như vậy bản đại soái ngưu không làm được. Ài, bởi vậy người là đại thánh nhân, ta là con trâu tục.

Lý Thất Dạ cười cười xoay người đi.

Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ, nhìn hắn chậm rãi đi tới, lát sau hét to:

- Chắc đại thánh nhân rất cô đơn!

Lý Thất Dạ ngừng bước, không nói chuyện.

Chợt ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén nhìn phía xa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phương xa vang một chuỗi tiếng nổ, ánh sáng bắn lên cao.

Ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén vượt không gian:

- Xảy ra chuyện!

Đại Hắc Ngưu nhìn nơi bắn ánh sáng đâm trời, lắc đầu nói:

- Một đám ngu xuẩn, thật là tự tìm đường chết. Ha, tâm tình của đại thánh nhân đang không tốt, sắp đại khai sát giới, máu chảy thành sông.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ không ngớt bên tai, tiếng gầm rú làm nguyên Cổ Viên rung rinh, dường như thiên địa sắp bị đánh nát.

Còn có tiếng cự thú hú dài, hơi thở thú đáng sợ như sóng dữ thổi quét thiên địa, càn quét ngàn vạn dặm làm vô số sinh linh run rẩy.

Tiếng động rầm trời đã kinh động tất cả người trong Cổ Viên. Bao nhiêu học sinh nghe tiếng động này vội vàng chạy tới.

Nguyên Thánh sơn lan truyền ra tin tức kinh người:

- Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Đế liên hợp với nhau!

Tin tức này làm mọi người ngạc nhiên, nhiều học sinh thấy khó tin.

Vô số học sinh kinh ngạc kêu lên:

- Nhóm Kim Bồ Chân Đế hợp tác? Chuyện... chuyện gì đây? Cường địch cỡ nào đáng để bọn họ liên hợp lại?

Nhóm Kim Bồ Chân Đế đã rất mạnh, trừ tồn tại như Kim Biến Chiến Thần ra trong Quang Minh Thánh Viện không ai địch nổi họ. Bây giờ nhóm Kim Bồ Chân Đế hợp sức với nhau ở trong mắt ai đều thấy rất khó tin.

Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần, ba người đã rất mạnh, chỉ riêng ba người hợp tác đã đủ càn quét bát hoang, cộng thêm Kim Bồ Chân Đế thì ghê gớm.

Kim Bồ Chân Đế là Chân Đế bát cung, còn là đồ đệ của Lan Thư Tài Thánh. Thử hỏi trên đời này mấy ai muốn đối địch với họ?

Kim Bồ Chân Đế cũng ra tay, còn liên hợp với nhóm Khắc Thạch Chân Đế thì kẻ địch mạnh cỡ nào đáng để bốn người bắt tay nhau?

Có học sinh từ đằng trước truyền tin về:

- Không chỉ là nhóm Kim Bồ Chân Đế liên hợp, bọn họ xua các cự thú viễn cổ công kích, đây đúng là trận đại chiến rầm rộ.

Nghe tin báo về tất cả học sinh tinh thần rung động, kéo nhau tới chỗ xảy ra chuyện.

Chưa đến nơi, nhìn từ xa thấy các con cự thú viễn cổ tỉnh lại đã tập kết dưới tay Kim Bồ Chân Đế.

Các con cư thú viễn cổ tụ tập lại thì cảnh tượng rung động hồn người biết bao. Vượn to đầu đội trời, mãng xà độc dài vạn dặm, tê giác cuồng một chân đạp vô số núi sông.