Đế Bá

Chương 4238: Hư Không Đại Điện (1)




Kim Mãng Chân Đế cũng hoang mang:

- Chắc không phải, lẽ ra chuyện này không thể nào. Ta biết tính Tam Mục Thần Đồng, hắn tâm cao khí ngạo, huênh hoang kiêu ngạo, trong đời không phục ai. Dù là Kim Quang Thượng Sư cũng không làm Tam Mục Thần Đồng cúi đầu.

Mọi người đều biết Tam Mục Thần Đồng cuồng ngạo, cũng thông cảm, gã là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, có tiềm lực vô cùng. Có người cho rằng tương lai sẽ có ngày Tam Mục Thần Đồng trở thành Viễn Đạo Trường Tồn.

Nếu thật sự thành Viễn Đạo Trường Tồn là tồn tại có thể chiến với Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, sợ quái gì Kim Quang Thượng Sư?

Vì Tam Mục Thần Đồng có tiềm lực tuyệt thế vô song như vậy nên gã kiêu căng ngang ngược, cuồng vọng huênh hoang, mọi người thông cảm gã, chấp nhận điều này.

Giờ Tam Mục Thần Đồng chưa ra tay đã vội vàng rời đi làm nhóm Khắc Thạch Chân Đế khó hiểu.

Bảo Nguyên Chân Thần là học sinh Bắc Viện, nói:

- Tam Mục Thần Đồng sẽ không sợ ai. Lúc ta ở Bắc Viện thì Tam Mục Thần Đồng từng luận bàn với Thánh Sương Chân Đế, không biết thắng thua thế nào nhưng hắn vẫn tràn đầy khí diễm, kiêu căng như thường lệ. Chưa từng nghe Tam Mục Thần Đồng sợ ai, có lẽ Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh làm hắn kiêng kỵ nhưng tuyệt đối không thể làm hắn không đánh đã chạy.

Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế công nhận:

- Nói đúng.

Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn, thực lực bày ra đó, dù đối diện kẻ địch mạnh đến đâu gã cũng sẽ không chưa đánh đã chạy, hoàn toàn không phải phong cách của gã. Tam Mục Thần Đồng kiêu căng ngạo mạn không thể nào không đánh đã trốn.

Nhớ lại tiếng trống triệu hoán vừa rồi, Kim Mãng Chân Đế trầm ngâm nói:

- Chắc Tam Mục Thần Đồng đúng là có chuyện quan trọng nên đi trước một bước.

Khắc Thạch Chân Đế nhìn Bảo Nguyên Chân Thần, hỏi:

- Bước tiếp theo làm sao?

Bảo Nguyên Chân Thần xúi giục Tam Mục Thần Đồng tới kiếm chuyện với Lý Thất Dạ làm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn cao gã, Bảo Nguyên Chân Thần có chút tài năng.

Bảo Nguyên Chân Thần nói ngay:

- Chúng ta đi tìm Kim Bồ Chân Đế.

Kim Mãng Chân Đế nhíu mày hỏi:

- Kim Bồ Chân Đế ở đâu?

Từ khi Kim Bồ Chân Đế mở ra Cổ Viên thì không còn lộ mặt nữa, rất bí ẩn.

Bảo Nguyên Chân Thần đáp:

- Ta có bảo nguyên, có thể tìm đến hắn.

Khắc Thạch Chân Đế cười nói:

- Cũng tốt, thử xem đi, làm vậy càng náo nhiệt. Ít có đánh giết làm chuyến đi Thánh sơn quá yên lặng.

Kim Mãng Chân Đế cười nhàn nhã nói:

- Có gì không được.

Đối với hai vị Chân Đế này bọn họ không chỉ muốn có Bình Thế Thước cũng muốn Lý Thất Dạ làm đá mài dao cho mình.

Đại Hắc Ngưu dẫn đường cùng Lý Thất Dạ lướt qua bầu trời. Trên bầu trời Cổ Viên có trời trăng sao lấp ló, ngân hà vòng quanh.

Nơi ấy có tòa cung điện rất cổ xưa, siêu lớn, tựa như một hành tinh lớn chìm nổi trong hư không vô tận. Tòa cung điện đơn giản chất phác, trước cung điện không có tên, không có tấm biển, dường như nơi này chỉ là cung điện vô danh.

Đứng trước cung điện to lớn này sinh linh nào đều trở nên nhỏ bé như hạt bụi.

Cửa cung điện khép kín, hai cánh cửa như bức tường thần chặn trước mặt Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu. Dường như dù là ai cũng không thể mở ra hai cánh cửa này.

Đại Hắc Ngưu đứng trước cửa lớn, nói:

- Ở chỗ này.

Lý Thất Dạ đánh giá cung điện trước mặt, ánh mắt nghiêm túc bình tĩnh nói:

- Bỏ vốn lớn thật.

Đại Hắc Ngưu nói:

- Viễn Hoang Thánh Nhân đặt đại thần thông ở đây, che lấp mọi thứ chỗ này vì không muốn ai phát hiện ra.

Lý Thất Dạ đánh giá cung điện, chậm rãi nói:

- Hơi thú vị, xem ra đúng là Viễn Hoang Thánh Nhân làm.

Đại Hắc Ngưu cười gian, khom người cung kính nói:

- Đại thánh nhân, mời lão nhân gia người.

Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:

- Sao? Không đi vào?

Đại Hắc Ngưu lúng túng nói:

- Ta và Viễn Hoang Thánh Nhân không hợp nhau, có vài chỗ ta không tiện đến gần, xin đại thánh nhân thứ lỗi.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Đơn giản là bị áp chế, nói cao cả quá làm gì.

Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:

- Ha ha, có vài chuyện quá lâu rồi, lâu đến đã thành kết cục định sẵn không thay đổi được.

Lý Thất Dạ lười nói nhiều với Đại Hắc Ngưu, không bắt buộc nó vào theo, hắn đi thẳng tới trước cửa đồng.

Cửa đồng kiên cố không thể phá vỡ, cánh cửa như vậy chắc chắn do Viễn Hoang Thánh Nhân tạo ra.

Cửa đồng bị phong ấn, chỗ phong ấn tràn ngập uy Thủy Tổ chắc là Viễn Hoang Thánh Nhân tự tay gia cố.

Phong ấn có hai mặt, tức là người bên ngoài không vào được, yêu tà trong đại điện cũng không thể ra.

Phong ấn đại điện tuy cực kỳ nghịch thiên, vô cùng tuyệt thế vô song, nhưng không thể làm khó Lý Thất Dạ. Dù sao Lý Thất Dạ đã có pháp tắc của nguyên Quang Minh Thánh Viện, có thể nói pháp tắc hắn có được vượt xa Quang Minh Thánh Viện. Pháp tắc Lý Thất Dạ cướp được có thể giải mở mọi ảo diệu của Quang Minh Thánh Viện, bao gồm phong ấn của tòa điện đồng này.

Lúc này bàn tay Lý Thất Dạ ấn trên cửa đồng.

Ong ong ong ong ong!

Cửa đồng hiện ra các phù văn cổ xưa, khi phù văn xưa tụ lại hình thành một phù bàn lớn. Tất cả pháp tắc không ngừng chuyển động trên phù bàn rất là lộn xộn. Người khác muốn tham ngộ phù văn trên phù bàn này thì khó xong trong một chốc.

Lý Thất Dạ không xem kỹ những phù văn vặn vẹo lộn xộn, bàn tay co lại xoay phù bàn. Phù bàn xoay tít trong tay Lý Thất Dạ.

Ong ong ong ong ong!

Các phù văn nhảy ra, nháy mắt xếp hàng thành thiên chương hoàn chỉnh.

Ong ong ong ong ong!

Thiên chương hoàn chỉnh khắc trên phù bàn, bóc một tiếng phù bàn lại khảm vào cửa đồng, phù văn khuếch tán nguyên cánh cửa.

Két két két két két!

Tiếng mở cửa nặng nề vang lên, cửa đồng bị phong ấn chậm rãi mở ra.

Lý Thất Dạ không xem kỹ tình hình trong cửa đồng, hắn tùy ý bước vào cung điện lớn, rất là ung dung bình thản như không thèm e ngại phiêu lưu trong cung điện này.

Thấy Lý Thất Dạ bước vào cửa đồng, Đại Hắc Ngưu đứng bên ngoài hét to hướng bóng lưng hắn:

- Chúc đại thánh nhân mã đáo thành công, đắc thắng!

Rầm!

Cửa đồng khép lại, Đại Hắc Ngưu giương mắt ngóng nhìn, ước gì nhìn xuyên thấu vào trong được. Đại Hắc Ngưu chỉ muốn góp mặt trong đó, tiếc rằng nó bị nhiều hạn chế không thể vào cung điện.

Đại Hắc Ngưu nhìn cửa đồng, thì thào:

- Ài, không biết thụ yêu già nghĩ sao nữa, mãi không ra tay làm ta vòng vo thế này.

Lý Thất Dạ bước vào đại điện, bên trong một mảnh tối đen xòe tay không thấy năm ngón. Trong đại điện tối om người bình thường không thể thấy rõ ràng.