Nhóm Triệu Thu Thực hết sức xấu hổ lau miệng, bọn họ công nhận Lý Thất Dạ nói đúng. Thứ như Chí Tôn quả không phải cỡ bọn họ có thể nếm, ăn vào miệng miếng là người nổ tung thành hạt ánh sáng ngay.
Lực lượng quang minh của một trái Chí Tôn quả đừng nói nhóm Triệu Thu Thực, dù là Đăng Thiên Chân Thần cũng khó chịu nổi. Chân Đế như nhóm Khắc Thạch Chân Đế phải nhai từng miếng nhỏ, từ từ tiêu hóa lực lượng quang minh.
Nhưng Lý Thất Dạ ăn tùy ý, Chí Tôn quả vô giá ở trong tay hắn như trái cây mua đại ngoài chợ.
Lý Thất Dạ ăn một trái xong lại bắt lấy trái khác gặm, nhàn nhã nói:
- Nhưng khi các ngươi cường đại có thể từ từ tiêu hóa. Bây giờ đạo tâm của các ngươi chưa đủ kiên định, cho Chí Tôn quả bây giờ thì các ngươi sẽ không chịu nổi. Hơn nữa hoài bích có tội, để người ta biết các ngươi mang Chí Tôn quả bên mình sẽ lấy mạng các ngươi.
Nhóm Triệu Thu Thực sửng sốt, bọn họ không suy nghĩ nhiều như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, nếu bọn họ có Chí Tôn quả mà bị người biết sẽ dẫn đến bao nhiêu người thèm muốn.
Không nói cường giả tu sĩ nào đó, đại giáo cương quốc cũng thèm muốn một trái Chí Tôn quả. Để người ta biết bọn họ mang theo Chí Tôn quả thì sẽ lấy mạng họ.
Lý Thất Dạ đưa mớ Chí Tôn quả cho Đỗ Văn Nhụy:
- Ta giao cho viện trưởng đại nhân bảo quản, ngày nào các ngươi mạnh lên mới nếm vị ngon của Chí Tôn quả cũng không muộn. Nếu các ngươi không mạnh đến trình độ đó thì vĩnh viễn không được nếm.
Đỗ Văn Nhụy ôm một đống Chí Tôn quả, ngây người lắp bắp:
- Cái... cái... cái này quá quý trọng, không... không thích hợp.
Đỗ Văn Nhụy hiểu rõ diệu dụng của Chí Tôn quả, người từng ăn đều biết ích lợi của nó. Chân Đế còn muốn chiếm lấy Chí Tôn quả, nếm thử.
Lý Thất Dạ túm một đống Chí Tôn quả tặng cho Tẩy Tội viện, quá rộng rãi, không dám tưởng tượng.
Nhóm Triệu Thu Thực không hiểu nhưng Đỗ Văn Nhụy rất rõ ràng Lý Thất Dạ chỉ là khách ngang qua Tẩy Tội viện. Không nói đến hắn và bọn họ không thân chẳng quen, hắn không tính là học sinh Tẩy Tội viện.
Trong mắt Đỗ Văn Nhụy thì Lý Thất Dạ chưa chắc vừa mắt Tẩy Tội viện, ao nhỏ làm sao chứa nổi chân long như hắn. Lý Thất Dạ ở lại Tẩy Tội viện, đi cùng bọn họ chỉ là một phút nổi hứng. Vậy mà hắn tặng nhiều Chí Tôn quả như thế cho bọn họ, giá trị của nó như kho báu, quý giá biết bao.
Đỗ Văn Nhụy đã thấy bao nhiêu sóng gió ngại ngùng nhận nhiều Chí Tôn quả như vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Xem như duyên phận đi, viện trưởng như ngươi canh giữ trường học rách nát một nghèo hai trắng như Tẩy Tội viện, muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn báu vật không có báu vật. Dù ngươi có thủ đoạn thông thiên đến đâu cũng không làm được gì, trừ phi ngươi phản ra Quang Minh Thánh Viện. Chút Chí Tôn quả xem như món quà nhỏ của ta.
Đỗ Văn Nhụy hít sâu nghiêm túc nói:
- Cũng tốt, vậy ta nhận thay bọn họ.
Đỗ Văn Nhụy cất mớ Chí Tôn quả, biểu tình trịnh trọng kêu nhóm Triệu Thu Thực:
- Còn không mau mau đa tạ bạn học Lý, không, Lý công tử.
Nhóm Triệu Thu Thực ngây người tại chỗ, tặng cho họ nhiều Chí Tôn quả như thế là điều họ không dám mơ. Tặng một trái Chí Tôn quả đã là nhân tình lớn chứ đừng nói là một đống, vô cùng xa xỉ, tình cảm không sao tả xiết.
Đám học sinh Triệu Thu Thực quỳ dưới đất hành lễ lớn:
- Đa tạ Lý công tử.
Đám Triệu Thu Thực đã hiểu Lý Thất Dạ không cùng đẳng cấp với họ, hắn không phải học sinh như bọn họ, hắn chỉ tạm thời làm học sinh ở chung với họ.
Ngẫm lại xem Chí Tôn quả giá trị thế nào mà Lý Thất Dạ tùy tiện tặng mỗi người một trái. Không nói đến Lý Thất Dạ chẳng dây mơ rễ má gì với bọn họ, dù có là người thân nhất với họ cũng không rộng rãi đến mức đó.
Lý Thất Dạ tùy tay tặng nhiều Chí Tôn quả cho họ thật là thủ đoạn rộng rãi, lòng dạ rộng lớn biết mấy. Chỉ có kỳ nhân trong truyền thuyết mới làm được điều này.
Nên bây giờ nhóm Triệu Thu Thực mới hiểu bọn họ mãi mãi không với tới được cảnh giới của Lý Thất Dạ, cả đời họ không làm được. Tồn tại như Lý Thất Dạ là thế ngoại cao nhân.
Lý Thất Dạ cười cười, thản nhiên nhận lễ lớn của nhóm Triệu Thu Thực.
Đỗ Văn Nhụy nhìn nhóm Triệu Thu Thực, nghiêm túc nói:
- Được rồi, ta tạm giữ Chí Tôn quả giùm các ngươi, chờ khi các ngươi có thực lực đủ mạnh là có thể dùng Chí Tôn quả. Các ngươi hãy chăm chỉ cố gắng vào, đừng phụ lòng Lý công tử. Chỉ cần các ngươi anh dũng tiến lên, có ngày sẽ xông ra bầu trời thuộc về mình.
Nhóm Triệu Thu Thực nghe Đỗ Văn Nhụy nói lòng chấn động mạnh, như có tia sáng chiếu vào sinh mệnh của bọn họ. Lúc này họ không còn mờ mịt tia sáng chiếu rọi con đường phía trước họ đi.
Đám học sinh Triệu Thu Thực siết chặt nắm tay, tương lai dù khó khăn bao nhiêu bọn họ sẽ anh dũng tiến tới xông xáo ra mảnh bầu trời. Sẽ không còn bị người cười nhạo, sẽ không còn bị xem thường. Tương lai bọn họ sẽ thấy hãnh diện vì mình xuất thân từ Tẩy Tội thành, hãnh diện vì là học sinh Tẩy Tội viện.
Nhóm Triệu Thu Thực sôi trào máu nóng, hào hùng tráng chí.
Lý Thất Dạ cười cất bước đi tiếp:
- Đi thôi, chúng ta đi vườn thánh thú nhìn xem.
Nhóm Triệu Thu Thực lấy lại tinh thần, theo đuôi hắn.
Nhóm Lý Thất Dạ mới xuống núi, chưa vào vườn thánh quả đã bị một người cản đường.
Là một thanh niên cản đường bọn họ, bảo quang phun ra nuốt vào toàn thân như thể gã mang theo kho báu vô thượng bên mình. Bảo quang trên người thanh niên tràn đầy quý khí, như đá quý phát sáng. Bảo khí toát lên từ người thanh niên, nhìn là biết gã mang trọng bảo, chỉ người có trọng bảo mới toát ra bảo khí như vậy.
Thanh niên này không chỉ người phát ra bảo khí, gã khoác bảo ý, không biết báu vật làm bằng chất liệu gì mà đầy bảo khí. Bảo y như dán nhãn: Ta rất mắc.
Bảo y khảm thần thạch lấp lánh ánh sáng chói mù mắt người. Thanh niên chân đạp mây bảy sắc, thường thì người đạp mây bảy sắc cho cảm giác rất phiêu dật, nhưng thanh niên khiến người cảm giác như mây làm bằng báu vật quý giá nhất, dán nhãn: Ta rất mắc.
Chặn đường nhóm Lý Thất Dạ lại, thanh niên lạnh lùng hỏi:
- Ai tên Lý Thất Dạ?
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, cười khẽ:
- Ta.
Thanh niên đánh giá Lý Thất Dạ, hơi bất ngờ, sau đó nhìn chằm chằm Tẩy Tội kiếm sau lưng hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi? Vậy đúng rồi, là ngươi.
Thanh niên hừ lạnh:
- Bảo Nguyên Chân Thần ta hôm nay tìm ngươi...