Lý Thất Dạ đến gần Chí Tôn thụ, rút Tẩy Tội kiếm ra:
- Được rồi, nếu mọi người không tin thì ta nên thử một chút.
Khi Tẩy Tội kiếm rút ra, không chỉ các học sinh, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đều lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, chính xác hơn là bọn họ nhìn Tẩy Tội kiếm trong tay hắn.
Ánh mắt Khắc Thạch Chân Đế sâu thẳm, gã đã thử cầm Tẩy Tội kiếm nên biết nó mạnh cỡ nào.
Lý Thất Dạ giết đệ tử của bọn họ nhưng Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế không hành động là vì không nhìn thấu Tẩy Tội kiếm đã thông thần, không biết nó mạnh cỡ nào.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn nhau. Đối với hai người thì đệ tử môn đồ bị giết không quá quan trọng, quan trọng là Tẩy Tội kiếm trong tay Lý Thất Dạ.
Bội kiếm của Thủy Tổ khiến người động lòng, dù là Chân Đế cũng không ngoại lệ.
Lý Thất Dạ nhẹ phất tay:
- Bảo kiếm ơi là bảo kiếm, ngươi phải chém Chí Tôn thụ này xuống. Nếu không chém rớt được gốc cây này thì ngươi không xem như kiếm, chỉ là đồng nát, ta sẽ hòa tan ngươi thành nước thép.
Đinh!
Tẩy Tội kiếm thông thần, kiếm ngân vang cửu thiên. Một tiếng kiếm ngân, vì sao trên trời rung bần bật dường như sợ hãi, tùy thời rớt xuống.
Trong tiếng kiếm ngân từng lũ thánh quang nở rộ, ánh sáng vô tận tuôn ra. Kiếm quang chiếu sáng thiên địa, thập phương, làm người ta không thể mở mắt.
Khủng bố hơn là khi thần kiếm phun ra nuốt vào từng lũ kiếm quang tựa như ý chí của Thủy Tổ, sát phạt vô thượng, bất cứ thần linh, Chí Tôn nào đều sẽ bị kiếm chém rớt. Mặc kệ ngươi là Chân Đế hay Trường Tồn đều sẽ bị kiếm chém giết.
Kiếm ý khủng bố làm đám học sinh đứng không vững, rợn tóc gáy run cầm cập, Bất Hủ Chân Thần cũng không ngoại lệ.
- Kiếm ý thật đáng sợ!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế liếc nhau:
- Bội kiếm của Thủy Tổ quá đáng sợ.
Hai người là Chân Đế, kinh dị trước sự cường đại của Tẩy Tội kiếm, vì đây là bội kiếm Thủy Tổ tuyệt thế vô song.
Thử nghĩ xem nếu Tẩy Tội kiếm không đủ mạnh, không đủ đáng sợ thì Viễn Hoang Thánh Nhân sẽ mang nó theo bên người làm binh khí thường dùng sao?
Tẩy Tội kiếm mạnh hơn xa binh khí Thủy Tổ bình thường, Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế cũng không có được binh khí như vậy.
Hai tay Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm hét hướng đám người trên cây, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế:
- Này, ta sắp chặt cây! Các ngươi có muốn tránh ra một chút không?
Học sinh trên cây nói:
- Ngươi cứ chém đi, khi đến lúc chúng ta sẽ tránh ra.
Lý Thất Dạ nắm Tẩy Tội kiếm huơ hướng Chí Tôn thụ, cười nói:
- Cũng tốt, cây này khá tốt, chém xuống khiêng về nhà làm củi đốt cũng hay.
Mọi người không biết nên nói cái gì. Chí Tôn thụ là thần thụ độc nhất vô nhị, Lý Thất Dạ đòi chém xuống làm củi đốt, quá kiêu ngạo.
Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:
- Khụ. Cái đó... bạn học Lý, Chí Tôn thụ là báu vật của Quang Minh Thánh Viện, không chém được. Quang Minh Thánh Viện thiếu một gốc Chí Tôn thụ thì nhạt nhòa nhiều.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Liên quan gì ta?
Đỗ Văn Nhụy cười gượng:
- Tuy không liên quan bạn học Lý nhưng Chí Tôn thụ là Thủy Tổ tốn nhiều công sức từ dị vực dời đến đây trồng, trăm ngàn vạn năm mới lớn được như vậy thật không dễ. Trong nhà bạn học Lý không cần Chí Tôn thụ lớn như vậy làm củi đốt, bạn học Lý chỉ cần hái vài trái Chí Tôn quả, cần gì mổ gà lấy trứng?
Đỗ Văn Nhụy không cho rằng Tẩy Tội kiếm có thể chém ngã Chí Tôn thụ được, gã tin Lý Thất Dạ có thể chém cây. Người ta không tin Lý Thất Dạ chém ngã Chí Tôn thụ được, nhưng Đỗ Văn Nhụy biết hắn có thể, dù không cầm Tẩy Tội kiếm thì hắn vẫn làm được.
Lý Thất Dạ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ:
- Nói hơi có lý.
Đỗ Văn Nhụy hết sức khuyên nhủ:
- Chí Tôn thụ trải qua gió táp mưa sa trăm ngàn vạn năm mới lớn được như vầy, thật không dễ, chém nó thì rất đáng tiếc. Đây dù gì là tâm huyết của Thủy Tổ, bạn học Lý xin đừng chém nó.
Nếu Lý Thất Dạ thật sự chém cây thì Chí Tôn thụ tiêu thật, hắn chém vài nhát là đốn gây.
Chí Tôn thụ xào xạc như đồng ý Đỗ Văn Nhụy, nhánh cây nhẹ đung đưa.
Lý Thất Dạ gãi đầu nói:
- Hình như cũng đúng. Viễn Hoang Thánh Nhân trồng gốc Chí Tôn thụ này không dễ dàng, nhưng ta muốn hái ít Chí Tôn quả, làm sao giờ? Ngọn cây quá cao, biết leo đến khi nào?
Đỗ Văn Nhụy hòa giải:
- Bạn học Lý gõ nhẹ một cái là Chí Tôn quả sẽ rớt xuống theo ngay.
Đỗ Văn Nhụy là đệ tử Quang Minh Thánh Viện, viện trưởng của Tẩy Tội viện, gã không hy vọng Lý Thất Dạ đốn Chí Tôn thụ, vì gã sẽ có tội lớn.
Xào xạc xào xạc!
Chí Tôn thụ đung đưa như hết sức đồng ý với Đỗ Văn Nhụy.
Lý Thất Dạ miễn cưỡng nói:
- Được rồi, nếu viện trưởng đại nhân đã lên tiếng thì ta đành bán nhân tình chứ sao giờ.
Lý Thất Dạ gõ nhẹ Tẩy Tội kiếm vào Chí Tôn thụ:
- Cây ơi cây, ta không leo lên hái Chí Tôn quả, ta gõ một cái ngươi phải rụng trái xuống, nếu không thì ta cho ngươi nếm thử Tẩy Tội kiếm sắc bén cỡ nào.
Chí Tôn thụ xào xạc như đồng ý, cảnh này giống con gà bị người dí dao vào cổ, không đồng ý sao được?
Tẩy Tội kiếm ngân vang như vênh váo uy phong, rất là đắc ý.
Nhìn cảnh này nhiều học sinh ngây ngốc nói:
- Được không vậy? Đang diễn kịch à?
Có học sinh không kiên nhẫn hét to:
- Này, ngươi đang diễn kịch sao? Ngươi nghĩ Chí Tôn thụ có thể nghe hiểu lời của người?
Các học sinh phụ họa:
- Đúng rồi, mau lên đi!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế là Chân Đế bình thường cảm nhận khác lạ, điều kỳ lạ phát ra từ Chí Tôn thụ.
Lý Thất Dạ mỉm cười đút Tẩy Tội kiếm vào vỏ:
- Được rồi, nếu vậy thì tha cho ngươi.
Có học sinh khinh thường nói:
- Hừ! Lại kiếm cớ cho mình chứ gì, chỉ biết bốc phét...
Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm gồm vỏ kiếm gõ vào thân Chí Tôn thụ.
Bộp bộp bộp!
Học sinh chưa nói hết câu trên trời đổ mưa trái cây, các trái Chí Tôn quả chín từ trên trời giáng xuống.
Mọi người hóa đá, thẫn thờ nhìn các trái Chí Tôn quả rụng.
Rầm bịch bộp!
Mọi người chưa lấy lại tinh thần thì thấy tất cả học sinh đứng trên Chí Tôn thụ, bao gồm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đều rơi xuống.
Chí Tôn thụ dường như lắc mình, hình như nó rất giận nên hất mạnh, Chân Đế mạnh như Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế cũng té lăn quay.
Tạm không nói học sinh khác, Khắc Thạch Chân Đế và Kim Mãng Chân Đế té chổng mông xuống đất, rất là chật vật. Hai người là Chân Đế vốn không thể nào té xuống đất được, không thể tưởng tượng. Nhưng bị Chí Tôn thụ hất một cái hai người té cái bịch xuống đất.