Đế Bá

Chương 4187: Uy Hiếp Dụ Dỗ (1)




Lý Thất Dạ vỗ tay cười nói:

- Kiêu Hoành! Là hắn, ta có nghe tên rồi, một người khá thú vị.

Nhiều học sinh ngó nhau:

- Kiêu Hoành?

Có học sinh hỏi:

- Kiêu Hoành là ai?

- Ta biết rồi! Là lão tổ tông của tiệm Kiêu Hoành, cũng là người sáng lập, một gian thương khá nổi tiếng trong lịch sử. Nghe nói nhiều đại nhân vật trong lịch sử từng bị Kiêu Hoành lừa, ở thời đại đó nhiều người nghiến răng nghiến lợi với y, tiếng xấu rõ ràng.

Có học sinh vỗ tay nói:

- Ngươi nhắc ta mới nhớ, một đệ tử Tẩy Khê từng nói cho ta nghe truyền thuyết ít ai biết. Nghe đồn ở thời đại đó Thủy Tổ của Tẩy Khê từng bị Kiêu Hoành lừa. Kiêu Hoành bán y cho ác ma, sau này phát hiện Thủy Tổ của Tẩy Khê lao ra khỏi địa bàn ác ma truy sát gian thương đó cả đời, truy sát đến chân trời góc biển!

Nghe lời đó nhiều học sinh lao nhao hỏi:

- Có truyền thuyết ít ai biết này sao?

Một học sinh uyên bác gật đầu nói:

- Đúng là có, nghe nói chuyện này xảy ra sau khi Thủy Tổ của Tẩy Khê chứng đạo thành Thủy Tổ, không phải lúc còn trẻ.

Nhiều học sinh không tin:

- Không thể nào! Tẩy Bạch Hôi Thủy Tổ của Tẩy Khê là một trong các Thủy Tổ kinh diễm vô song nhất, khi trở thành Thủy Tổ đã vô địch cõi đời thì sao có thể bị người bán cho ác ma? Hơi lố rồi.

Tẩy Khê từng là đạo thống mạnh nhất Tiên Thống Giới, tuy hôm nay không bằng ngày xưa nhưng vẫn tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ vô cùng.

Thủy Tổ của Tẩy Khê, Tẩy Bạch Hôi là một vị Thủy Tổ càng ghê gớm.

Trong Tam Thiên giới chỉ có hai người có tên hiệu là thủy, một người là Cao Dương, thứ hai là Tẩy Bạch Hôi.

Người ta từng cho rằng Tẩy Bạch Hôi là một trong Thủy Tổ kinh diễm nhất Tam Tiên giới, khi thành đạo thì vô địch.

Nưng vị Thủy Tổ kinh diễm vô địch như vậy bị gian thương bán cho ác ma, nói ra không ai tin, quá khoa trương.

Nghe chuyện bí ẩn như vậy một số học sinh chưa từng nghe qua tặc lưỡi lấy làm kỳ, ở thời đại nào đều khiến người cảm thấy khó tin.

Một vị Thủy Tổ vô cùng kinh diễm mà bị gian thương lừa, còn bị gian thương bán cho ác ma thì khó tin biết bao, không thể tưởng tượng.

Câu chuyện bí ẩn này nghe cực kỳ khó tin, nhưng nhiều học sinh sau khi nghe xong tin tưởng đó là sự thật. Vì tiệm Kiêu Hoành nổi tiếng, có chi nhánh trong Quang Minh Thánh Viện.

Miễn ngươi trả tiền được thì muốn gì tiệm Kiêu Hoành cũng kiếm ra cho ngươi. Một cửa hàng thần thông quảng đại tà môn như vậy thì Kiêu Hoành sáng lập ra cửa hàng có bản lĩnh như thế cũng không lạ.

Trong khi nhiều người nhỏ giọng bàn tán, Hổ Vương hừ lạnh ngạo nghễ nói:

- Hừ! Một gian thương sao xứng đánh đồng với tư tổ của ta? Sư tổ của ta trẻ tuổi thành tổ, tài đạt vạn đạo, mênh mông bác học, thông cổ hiểu nay, những phàm phu tục ttử sao so sánh được.

Hổ Vương hết sức ngạo nghễ, không trách gã vênh váo, có sư tổ như vậy Lan Thư Tài Thánh thì đổi lại vãn bối nào cũng sẽ tự hào hãnh diện.

Nhìn bộ dạng đó của Hổ Vương, Đỗ Văn Nhụy đứng cạnh cười cười lắc đầu. Đây là sự khác biệt tầm mắt cao thấp, nói vài câu liền biết, nghĩa là mạnh như Lan Thư Tài Thánh cũng không lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Sư tổ của ngươi trẻ tuổi thành tổ, tài đạt vạn đạo, mênh mông bác học, thông cổ hiểu nay thì liên quan gì ta? Ta và hắn không thân chẳng quen, hắn có ghê gớm đến đâu ta cũng chưa từng nghe tên, ngươi làm gì được ta?

Mặt Hổ Vương đỏ rần ú ớ không nói nên lời:

- Ngươi...

Mọi người nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Lý Thất Dạ nói rất có lý, dù Lan Thư Tài Thánh mạnh đến đâu, ghê gớm cỡ nào chẳng lẽ bắt hắn phải biết đến bằng được?

Nhiều người lấy lại tinh thần, nhìn kỹ Ngưu Bảo trong tay Lý Thất Dạ, rõ ràng Hổ Vương quyết tâm lấy Ngưu Bảo.

Mọi người cũng biết không phải Hổ Vương muốn lấy Ngưu Bảo mà định hiến cho sư phụ Kim Bồ Chân Đế. Dù sao Kim Bồ Chân Đế từng xin Đại Hắc Ngưu cho.

Xem ra Kim Bồ Chân Đế rất cần Ngưu Bảo, Hổ Vương làm đệ tử dù dốc hết sức cũng quyết lấy Ngưu Bảo bằng được cho sư phụ của mình.

Hổ Vương đã quyết tâm lấy Ngưu Bảo khiến nhiều người bỏ ý tưởng với Ngưu Bảo, ai muốn giành với gã cũng phải nghĩ kỹ sức mạnh.

Thực lực của họ mạnh hơn Hổ Vương nhưng sư phụ của gã, Kim Bồ Chân Đế thì sao? Còn Lan Thư Tài Thánh sư tổ của gã nữa. Bọn họ không thể sánh bằng, vậy thì sao không thuận nước giong thuyền tặng nhân tình?

Hổ Vương hít sâu, nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm gã trầm giọng hỏi:

- Cũng được, ta không thèm so đo với ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu đưa Ngưu Bảo?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Ta có đưa Ngưu Bảo này không mắc mớ gì tới ngươi? Ta thích làm sao thì làm, không cần ngươi lo nhiều!

Hổ Vương bị Lý Thất Dạ làm nghẹn họng:

- Ngươi...!

Hổ Vương hít sâu dằn xuống tức giận, hừ lạnh một tiếng:

- Tiền tài động lòng người, dù ngươi có duyên được đến cũng không có năng lực giữ, lỡ như nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không thể giữ được báu vật, còn mất mạng sống!

Thái độ của Hổ Vương nghe như vì tốt cho Lý Thất Dạ, dường như nhắc nhở hắn, nhưng người thông minh nghe ra được lời nói của Hổ Vương tràn đầy uy hiếp.

Ở trước công chúng Hổ Vương không tiện cướp giật, nhưng tới chỗ vắng người có lẽ gã sẽ tấn công giết người cướp của, chuyện này như vậy không khó khăn gì với gã.

Có người khuyên nhủ:

- Phải rồi, hoài bích có tội, hay là ngươi bán Ngưu Bảo cho Hổ Vương đi, chẳng những an toàn rút lui còn bán được giá tốt.

Học sinh khác cũng lên tiếng khuyên:

- Ngưu Bảo như vậy ngươi giữ bên người cũng không có ích gì, chẳng bằng đổi lấy thứ thực tế hơn.

Nhiều người ở đây đều muốn có Ngưu Bảo, nhưng Hổ Vương tỏ rõ muốn chiếm Ngưu Bảo bằng được, bọn họ không muốn tranh chấp với gã. Không thể có Hổ Vương vậy ngại gì bán nhân tình kết duyên lành với Hổ Vương, không chừng có ngày sẽ có cơ hội đi tấn kiến Thủy Tổ như Lan Thư Tài Thánh.

Lý Thất Dạ không bị dao động, hắn cười khẽ:

- Vậy sao? Cái gọi là giết người cướp của chắc không phải là ngươi đi?

Lý Thất Dạ nhìn Hổ Vương.

Dù Hổ Vương muốn làm thế, mọi người cũng ngầm hiểu, nhưng không ai chọc thủng màng mỏng đó. Lý Thất Dạ vạch ra làm mọi người lúng túng, không khí kỳ dị.

Hổ Vương biến sắc mặt, dù sao trước mắt công chúng gã không thể thừa nhận mình muốn giết người cướp của, sẽ làm xấu danh tiếng của mình, liên lụy trưởng bối.

Hổ Vương lạnh lùng quát:

- Nói năng bừa bãi, ngậm máu phun người! Hổ Vương ta làm người đường đường chính chính, là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm chuyện khiến người trơ trẽn! Dù bản vương muốn có Ngưu Bảo này cũng sẽ quang minh chính đại thắng ngươi trước mặt người trong thiên hạ!