Đế Bá

Chương 4186: Nhân Vật Ta Nghe Qua




Nhóm Triệu Thu Thực nháy mắt với Lý Thất Dạ ra hiệu hắn đừng nói quá khó nghe, đắc tội một vị Chân Đế bát cung thì sau này Tẩy Tội viện khỏi lăn lộn nữa.

Lý Thất Dạ nói một câu làm Hổ Vương cứngh ọng. Kim Bồ Chân Đế sư tôn của gã xuất thân từ Kình Thảo đạo thống, thiên hạ có ai không biết? Vậy mà Lý Thất Dạ nói là không biết, như một bàn tay tát mặt Hổ Vương.

Hổ Vương hắn giọng nói:

- Kim Bồ Chân Đế sư tôn của ta xuất thân từ Kình Thảo đạo thống, sư từ Lan Thư Tài Thánh, cũng là sư tổ của ta...

Khi Hổ Vương nhắc đến Lan Thư Tài Thánh thì mọi người bỗng chốc yên tĩnh, nín thở, nghiêm nghị không dám vô lễ.

Uy danh Lan Thư Tài Thánh như sấm bên tai, trong Tiên Thống Giới ai đều từng nghe hai cái tên: Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh.

Bọn họ là hai Thủy Tổ đương thời, còn trẻ đã chứng đạo thành tổ, nghịch thiên, vô song tuyệt thế biết bao.

Lan Thư Tài Thánh xuất thân từ Kình Thảo đạo thống, không phải gã sáng lập ra Kình Thảo đạo thống mà gã xuất thân từ đó, sau này chứng đạo thành tổ nhảy ra đạo thống nhưng không tạo dựng đạo thống của riêng mình, vẫn tự xưng là đệ tử Kình Thảo đạo thống.

Hổ Vương chỉ là Đăng Thiên Chân Thần bát trọng thiên, thực lực như vậy đặt trong Quang Minh Thánh Viện không kinh tài tuyệt diễm gì, chỉ hơi ưu tú, vì trong Quang Minh Thánh Viện có vài Chân Đế.

Như Kim Bồ Chân Đế sư tôn của Hổ Vương xứng là thiên tài tuyệt thế, thiên phú dị bẩm vô song. Kim Bồ Chân Đế bát cung so với những thiên tài kinh tài tuyệt diễm như Thánh Sương Chân Đế, Tử Long Nữ Đế, Minh Vương Phật, Kim Biến Chiến Thần thì còn cách khá xa.

Nhưng nhiều người xuất thân không bằng Kim Bồ Chân Đế, dù là Thánh Sương Chân Đế cũng không thể so sánh, gã học từ Lan Thư Tài Thánh.

Có sư phụ là Thủy Tổ, xuất thân như vậy đúng là có thể ngạo thị cửu thiên thập địa, cũng khiến Hổ Vương hết sức tự hào.

Phải công nhận có Thủy Tổ làm sư tổ thì có thể uy hiếp thiên hạ.

Khi Hổ Vương báo ra tôn hào của Lan Thư Tài Thánh, tất cả học sinh nín thở. Dù học sinh kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, xuất thân ghê gớm bao nhiêu khi nghe tên Lan Thư Tài Thánh sẽ nghiêm nghị, nín thở, lòng kính nể không dám vô lễ.

Trong khi mọi người nghiêm nghị hướng về Lan Thư Tài Thánh thì Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Không nghe qua.

Ba chữ không nghe qua rơi vào tai mọi người như sấm nổ ù tai, tập thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Thất Dạ. Ngươi nói không nghe qua Kim Bồ Chân Đế thì mọi người còn hiểu được, vì đương thời có ít nhất tám, mười Chân Đế hay một số thuộc thế hệ trước, số lượng Chân Đế khá nhiều, trong Quang Minh Thánh Viện đã có vài vị. Nhưng bảo là không nghe qua Lan Thư Tài Thánh thì rất quá đáng.

Lan Thư Tài Thánh là Thủy Tổ, đương thời chỉ có hai người. Đừnng soi học sinh trong Quang Minh Thánh Viện, đệ tử bình thường tu luyện sơ bái vào tông môn tu đạo nào đều nghe tiếng Lan Thư Tài Thánh.

Giờ Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói không nghe qua, câu này không phải nhỡ mồm mà là vênh váo, trong mắt không người.

Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực sợ trắng mặt, bọn họ giậm chân đá lông nheo đến rút gân ra hiệu Lý Thất Dạ đừng nói bậy nữa.

Đắc tội một vị Chân Đế đủ để Tẩy Tội viện ăn hành, giờ đắc tội cả Thủy Tổ Lan Thư Tài Thánh chẳng khác nào kéo Tẩy Tội viện vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Không chừng Lan Thư Tài Thánh tức giận một ngón tay diệt bọn họ.

Viện trưởng Đỗ Văn Nhụy thì không nóng nảy, không lo lắng chút nào, chỉ cười cười, dường như trời có sập cũng không liên quan đến gã, đến Tẩy Tội viện.

Hổ Vương báo ra sư môn của mình có ý đồ quá rõ ràng, nói cho Lý Thất Dạ biết núi dựa sau lưng gã rất mạnh, uy hiếp hắn. Hổ Vương muốn vừa đấm vừa xoa để Lý Thất Dạ ngoan ngoãn giao Ngưu Bảo ra.

Không ngờ Lý Thất Dạ nhẹ nhàng một câu chặn họng Hổ Vương, câu này đối với gã, với sư tôn của gã, sư tổ của gã, tông môn của bọn họ là cố ý nhục nhã.

Hổ Vương không kiềm được nữa hét to:

- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng?

Không chỉ mình Hổ Vương nghĩ vậy, tất cả học sinh nhìn Lý Thất Dạ, bọn họ đều thấy hắn quá cuồng, Tiên Thống Giới đương thời ngay cả con nít ba tuổi cũng nghe tiếng Lan Thư Tài Thánh.

Lý Thất Dạ khó hiểu hỏi:

- Cuồng vọng? Cuồng cái gì?

Hổ Vương quát to:

- Sư tổ của ta đại đạo thông thiên, vượt qua vạn cổ, tài đạt vạn đạo, trên cõi đời này không ai không biết, không hiểu. Hôm nay ngươi dám huênh hoang, ngông cuồng vô tri...

Lý Thất Dạ xua tay ngắt lời Hổ Vương:

- Này mà gọi là huênh hoang gì, không nghe qua thì bảo là không. Ta chưa nghe qua chẳng lẽ giả bộ đã nghe? Cái này gọi là không hiểu mà giả bộ hiểu, ta là trẻ ngoan, sẽ không làm chuyện như thế.

Bộ dạng vô tội của Lý Thất Dạ làm đám người nhìn nhau, nhưng nhiều người không tin hắn chưa từng nghe về Lan Thư Tài Thánh, hắn đang cố ý muốn đối nghịch với Hổ Vương.

Hổ Vương tức giận mặt đỏ rần:

- Ngươi...!

Hổ Vương khó khăn hít sâu, hừ lạnh cười khẩy nói:

- Trên đời này ai có thể lọt vào lỗ tai ngươi? Ngươi đã nghe danh tiếng của ai?

Hổ Vương nói tràn đầy châm biếm.

Ai đều biết đương thời còn người nào bằng Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh?

Lý Thất Dạ gãi đầu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ:

- Cái này thì...

Một lúc sau Lý Thất Dạ lên tiếng:

- Người ta nghe nói thì có vài người, ví dụ Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế. Ta biết ba người này, có nghe tên của họ, khá tốt.

Lý Thất Dạ một hơi báo ra tên của ba người làm tập thể xoe tròn mắt.

- Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế.

Đám học sinh ngó nhau, có người lẩm bẩm:

- Ba người này có tính không? Vốn không tồn tại.

Mọi người đều biết Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế chỉ có trong truyền thuyết, ghi chép về họ không có khảo chứng xác thực. Có truyền thuyết khó tin nói ba người đã sớm thành tiên.

Nên nhiều người cho rằng Toại Đế, Hi Đế, Nông Đế không tồn tại, chỉ là hư cấu.

Giờ nghe Lý Thất Dạ nói làm nhiều học sinh xì cười, đều không cho là đúng. Ba người này mơ hồ rất có thể không tồn tại, không như Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh là chân thật, rung động.

Trong lúc nhiều học sinh không coi ra gì thì Đỗ Văn Nhụy luôn bàng quan lộ vẻ rung động, biểu tình trở nên nghiêm túc.

Hổ Vương hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Chỉ là truyền thuyết mơ hồ xa xôi không đáng tin, trừ ba người đó ra thì sao?

Lý Thất Dạ gãi đầu nói:

- Trừ ba người đó? Hơi khó chút, à, ta còn nhớ một người.

Lý Thất Dạ chưa nói hết câu đã có học sinh không kiềm được giành hỏi:

- Là ai?