Trong tay Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm là tổ khí, chuyện này rung động hồn người biết bao. Mọi người nhìn Tẩy Tội kiếm, một số học sinh mắt lấp lóe tham lam. Tổ khí, ai không muốn có? Huống chi đây là bội kiếm của Thủy Tổ, mạnh hơn tổ khí bình thường rất nhiều.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Ừ. Ta đặt cược bằng Tẩy Tội kiếm này, ngươi lấy tiền cược gì ra?
Bộp!
Lý Thất Dạ đặt Tẩy Tội kiếm xuống đất. Mọi người nhìn hướng học sinh Thự Quang Đông Bộ.
Mặt học sinh Thự Quang Đông Bộ đỏ rần, trong Thự Quang Đông Bộ tuy gã là học sinh ưu tú, gia tộc cũng không kém, ở bản địa xem như gia tộc lớn. Nhưng kêu gã hay gia tộc của gã lấy ra một món tổ khí thì gã không có.
Gã không lấy ra được tiền cược thì làm sao cá cược với Lý Thất Dạ?
Học sinh Thự Quang Đông Bộ trợn tròn mắt, nằm mơ cũng không ngờ Lý Thất Dạ có thể lấy ra Tẩy Tội kiếm, càng kiêu ngạo hơn là lấy tổ khí ra cá cược.
Nhìn Lý Thất Dạ đặt Tẩy Tội kiếm xuống đất làm tiền cược, học sinh lớn tuổi lắc đầu nói:
- Đúng là điên, tổ khí cũng dám cược.
Ngẫm lại xem, nguyên Quang Minh Thánh Viện mấy ai dám lấy tổ khí làm tiền cược? Chuyện như vậy nếu bị trưởng bối của mình phát hiện sẽ rơi đầu.
Nhóm Triệu Thu Thực sợ trắng mặt. Tẩy Tội kiếm là bảo bối trấn viện Tẩy Tội viện, nếu cược thua thì bọn họ thành tội nhân của Tẩy Tội viện rồi.
Lý Thất Dạ nhìn học sinh Thự Quang Đông Bộ mặt đỏ rần, chậm rãi hỏi:
- Như thế nào? Cược cái gì?
Mặt học sinh Thự Quang Đông Bộ đỏ như gan heo thật lâu nói không ra lời, há mồm nhưng không nặn ra một chữ, vì bán gã cũng không đổi được tổ khí.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
- Không sao, không lấy ra tổ khí được ta không so đo, ngươi có thể lấy cái gì khác thay thế. Ví dụ tiểu sư muội của gia tộc các ngươi, đất đai của gia tộc, tài sản liệt tổ liệt tông, tất cả đều có thể cược. Một tiểu sư muội không đủ thì gom một trăm người, một mảnh đất không đủ thì lấy nguyên gia tộc. Ta đây tài sản gì cũng chịu thua, miễn ngươi có tài sản để cược thì mọi chuyện dễ tính.
Bị Lý Thất Dạ nói móc, học sinh Thự Quang Đông Bộ tức giận người run bần bật suýt hộc máu:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Xem ra bán nguyên gia tộc của ngươi cũng không đáng giá thanh tổ khí. Làm hơn nửa ngày, thổi phồng cho cố vào, lên mặt lên chân thì ra là đồ nghèo, lãng phí thời gian của ta.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ quát chói tai:
- Ngươi... ngươi... ngươi... đừng khinh người quá đáng!
Lý Thất Dạ kinh ngạc hỏi:
- Ta khi dễ người chỗ nào? Ngươi không phục thì cược đi, Tẩy Tội kiếm của ta ở đây, ngươi thắng là nó thuộc về ngươi.
Một câu làm học sinh Thự Quang Đông Bộ xẹp hơi, vấn đề là gã không lấy ra tổ khí cá cược được. Dù gã có tổ khí cũng không dám lấy ra đánh cá, không thì sẽ bị trưởng bối chém đầu.
Người dám lấy tổ khí cá cược đều là tên điên, hoàn toàn điên.
Có học sinh lắc đầu nói:
- Gặp kẻ điên không chịu thua cũng không được.
Cảm thấy Lý Thất Dạ quá điên cuồng, trực tiếp lấy bảo bối trấn viện Tẩy Tội viện ra làm tiền cược, người điên cuồng như thế rất hiếm thấy.
Lý Thất Dạ nhìn học sinh, nhàn nhã hỏi:
- Còn cược không? Giờ không phải ta hèn.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ giận muốn hộc máu, gã tức giận người run lẩy bẩy. Giờ gã đi không được, không đi cũng không được. Vì là gã khơi mào ván cược trước, nếu gã phất tay áo rời đi càng nói lên gã hèn.
Nhìn học sinh Thự Quang Đông Bộ mất mặt không chịu nổi, có học sinh giảng hòa:
- Đều là đồng học cần gì cược lớn vậy, cược nhỏ cho vui, đổi kiểu cược khác là được.
Học sinh khác phụ họa giải vây cho học sinh Thự Quang Đông Bộ:
- Đúng rồi, cược nhỏ cho vui, cùng là bạn học không cần cá cược lớn vậy.
Những học sinh có mặt đa số vui vẻ kết bạn với học sinh Thự Quang Đông Bộ, dù sao có thể đi vào Thự Quang Đông Bộ không ai là nhân vật đơn giản, hoặc xuất thân ghê gớm hoặc thiên phú rất cao, tương lai có tiền đồ tốt đẹp.
Với học sinh Thự Quang Đông Bộ như vậy học sinh học viện khác vui lòng trợ giúp một phen.
Còn học sinh Tẩy Tội viện Lý Thất Dạ thì đa số người không thèm để trong lòng, đắc tội thì sao. Trong lòng nhiều người thậm chí xem thường nhóm học sinh Tẩy Tội viện Lý Thất Dạ. Trong mắt bọn họ thì Tẩy Tội viện chỉ là học viện nhỏ lụi bại, Tẩy Tội viện không có gia tộc lớn gì, học sinh ra từ Tẩy Tội viện đều là hậu đại của tù phạm kẻ ác, ai thích đi chung với họ?
Nhiều người thầm tự cho mình cao hơn học sinh Tẩy Tội viện một bậc, không ai bỏ đá xuống giếng học sinh Thự Quang Đông Bộ, ngược lại giúp đỡ gã. Mới rồi đám học sinh đều bỏ đá xuống giếng nhóm Lý Thất Dạ.
Học sinh lớn tuổi giảng hòa:
- Mọi người cùng là Quang Minh Thánh Viện, đừng cược lớn như vậy, không thì khó ăn nói với trưởng bối tông môn. Mọi người cá cược cho vui được rồi.
Các học sinh phụ họa bênh học sinh Thự Quang Đông Bộ.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ khó khăn bình tĩnh lại, sửa miệng:
- Chúng ta cược cái khác.
Triệu Thu Thực giật mạnh tay áo Lý Thất Dạ, lắc đầu với hắn, gã không hy vọng hắn lấy Tẩy Tội kiếm ra cá, quá nguy hiểm.
Lý Thất Dạ mỉm cười cất Tẩy Tội kiếm:
- Thôi được, nhìn ngươi hèn như vậy phỏng chừng không có đồ gì đáng giá, ta tha cho ngươi.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ tức giận run cầm cập, mặt tím lịm. Lúc này dù học sinh Thự Quang Đông Bộ tràn đầy lửa giận, một bụng cục tức cũng không khùng lên được, ai kêu gã không lấy ra tổ khí được. Dù học sinh Thự Quang Đông Bộ thật sự có tổ khí cũng không thể lấy làm tiền cược, điều đó quá điên cuồng.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ học khôn hừ lạnh một tiếng:
- Cá cược cho vui, chúng ta không cược tiền tài.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Được rồi, ngươi muốn đánh cuộc cái gì Tẩy Tội viện chúng ta theo tới cùng, ngươi tự nói đi, tránh cho lát nữa ngươi lại không trả tiền cược nổi, rất mất mặt.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ đảo tròng mắt, hừ mũi nói:
- Vậy đi, chúng ta cược chó sủa. Tất cả học sinh Tẩy Tội viện các ngươi hái Bạch Hào Lang Gia quả nếu không nhiều bằng ta thì toàn bộ học sinh Tẩy Tội viện bò quanh sơn cốc một vòng sủa như chó, thế nào?
Lý Thất Dạ bình tĩnh hỏi:
- Nếu ngươi thua?
Học sinh Thự Quang Đông Bộ sắc mặt khó xem nói:
- Nếu ta thua thì ta sẽ bò một vòng trong sơn cốc học chó sủa. Hừ, các ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, ta sẽ không thua.