Lý Thất Dạ hờ hững liếc bọn họ:
- Các ngươi thật sự cảm thấy mình mạnh, ưu tú vậy thì đến trước mặt người mạnh hơn các ngươi, ưỡn ngực đi khiêu chiến người mạnh hơn mình, khiêu chiến những Chân Đế, đi chiến với Thủy Tổ, chiến với tồn tại vô thượng trên chín tầng trời đi!
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ:
- Các ngươi vỗ ngực tự hỏi mình có tự tin khiêu chiến người mạnh hơn mình? Có tự tin tương lai vượt qua những Chân Đế, Thủy Tổ? Nếu không có thì câm mồm tránh sang một bên, ngươi và kẻ yếu khác có gì khác biệt? Chỉ biết khoe khoang ưu việt nhỏ bé của mình trước mặt kẻ yếu!
Lý Thất Dạ sắc bén không chỉ khách sáo răn dạy, làm đám học sinh mặt đỏ tới mang tai nhưng không cãi lại được.
Cuối cùng học sinh cười lạnh khinh thường nói:
- Ngươi cứ tiếp tục múa mép khua môi đi, những đạo lý lớn đó không có ích gì, hiện thực sẽ dạy cho các ngươi cách làm ngươi! Kẻ yếu là kẻ yếu, con kiến vĩnh viễn đều là con kiến.
Học sinh nói xong hừ lạnh quay đi.
Nhiều học sinh bước nhanh bỏ lại nhóm Triệu Thu Thực sau lưng.
Đám Triệu Thu Thực biểu tình khác nhau, có người tự ti, có người nhút nhát, có người đăm chiêu.
Lý Thất Dạ liếc đám Triệu Thu Thực:
- Có gì phải sợ? Con người dù sao là kiến, nhưng nhớ kỹ, dù là con kiến cũng phải nhe nanh ra làm ông trời nhìn thấy răng nanh của các ngươi. Miễn ngươi không nhận mệnh thì có ngày răng nanh ngắn nhỏ đó sẽ đâm thủng bầu trời trên đầu các ngươi!
Nói xong Lý Thất Dạ bước đi.
Nghe lời hắn nói, đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực ngẩn ngơ, câu nói như búa tạ đập vào đầu bọn họ.
Trước đó trong lòng bọn họ có tự ti, nhút nhát.
Giờ ngẫm lại tại sao họ phải tự ti? Bọn họ không làm chuyện gì xấu xa hại người. Đời người có ba bảy loại, chỉ họ cố gắng phấn đấu sẽ có ngày họ cũng leo lên đỉnh!
Triệu Thu Thực siết chặt nắm tay thì thào::
- Không nhận mệnh! Dù là con kiến cũng phải nhe nanh ra!
Lời nói của Lý Thất Dạ quanh quẩn trong lòng nhiều học sinh.
Khi đám học sinh ngây người, Đỗ Văn Nhụy cười nói:
- Đi thôi, thánh viện ở đằng trước. Cơ hội hiếm có hãy quý trọng, có thể hái bao nhiêu thánh quả phải xem tạo hóa của các ngươi.
Học sinh lấy lại tinh thần đi theo Lý Thất Dạ vào Thánh sơn.
Đám Triệu Thu Thực cảm thấy Lý Thất Dạ khác biệt, cụ thể khác ở chỗ nào thì bọn họ khó nói rõ, nhưng họ cảm thấy hắn không giống loại người thiếu dây thần kinh như họ nghĩ.
Thánh sơn có hai vườn lớn, một là vườn thánh quả, hai là vườn thánh thú. Hai vườn lớn gọi là thánh viên.
Vườn thánh quả ở bên ngoài, vườn thánh thú ở bên trong. Muốn vào vườn thánh thú phải đi qua vườn thánh quả. Nếu vào sâu trong vườn thánh thú càng ít ai biết, vì hiếm ai xuyên qua vườn thánh thú.nghe nói đi qua vườn thánh thú vào sâu bên trong sẽ nhận lực lượng cường đại đè ép.
Với học sinh thì vườn thánh quả là nơi an toàn dễ đi nhất, cũng là nơi dễ thu hoạch nhất.
Nhóm Triệu Thu Thực bước chân vào vườn thánh quả, từ xa đã ngửi được mùi trái cây hấp dẫn người. Mùi trái cây khác với mùi hoa quả bình thường.
Nói chính xác ra mùi trái cây vườn thánh quả không phải ngửi bằng mũi mà ngửi bằng linh hồn. Khi ngươi vào vườn thánh quả liền cảm giác cả người thư giãn, như có thứ vô cùng tuyệt vừoi tẩy rửa thân thể, làm linh hồn của ngươi giãn ra, cảm giác nhẹ nhàng lâng lâng linh hồn sắp xuất khiếu.
Lúc này ngươi sẽ không kiềm được kinh thán:
- Thơm quá!
Quả nhiên nhóm học sinh Triệu Thu Thực vào vườn thánh quả liền bật thốt:
- Thơm quá!
Không chỉ riêng bọn họ, tất cả học sinh vào vườn thánh quả đều kinh thán.
Học sinh tu luyện công pháp quang minh, đặc biệt sinh ra và lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, từ nhỏ tẩm trong thánh quang càng say mê than thở:
- Thơm quá!
Mùi trái cây làm linh hồn người say mê phát ra từ thánh quả. Trong vườn thánh quả mọc vô số thánh quả, mỗi gốc thánh quả thụ đầy ắp trái cây.
Vườn thánh quả không phải vườn trái cây nhân công, ngươi vào đây dãy núi trập trùng, thần nhạc hùng vĩ, rừng rậm nguyên thủy mênh mông cổ xưa, không phải chỗ gieo trồng từng hàng cây ăn quả như trong tưởng tượng.
Trong rừng cây bao la, rừng rậm cổ xưa này có nhiều thánh quả thụ, mỗi gốc cây chủng loại khác nhau, đẳng cấp khác nhau, nhưng cây kết trái thì đều là thánh quả thụ.
Sau khi vào vườn thánh quả, Đỗ Văn Nhụy nhìn khắp nơi, nói:
- Mọi người nhớ kỹ, có trái là thánh quả thụ, ai đều có hái. Nhưng thánh quả chín mới được hái, đương nhiên nếu không chín thì các ngươi không hái xuống được.
Có học sinh hỏi:
- Viện trưởng đại nhân, thánh quả thụ thế nào mới là chín?
Đỗ Văn Nhụy nói:
- Ngươi nhìn cái nào tỏa thánh quang thì là thánh quả chín, thánh quang càng chói lòa thì càng chín. Nhưng khi hoàn toàn chín muồi nó sẽ rớt xuống đất bùn trở về với đất đai.
Có học sinh hưng phấn lấy túi Càn Khôn ra định hái một đống lớn thánh quả về chia cho bạn học khác:
- Vậy chẳng phải là chúng ta có thể hái tất cả thánh quả chín về Tẩy Tội viện, chia cho bạn học mỗi người một trái!
Đỗ Văn Nhụy cười mắng:
- Ngươi nằm mơ đi. Nếu có thể tùy tiện hái được thì thánh quả đã sớm bị người hái sạch. Nhớ kỹ, muốn hái thánh quả thì ngón tay gõ ba cái, nếu thánh quả đồng ý rơi xuống thì nó là của ngươi, không muốn rớt xuống thì đừng uổng công. Mỗi trái thánh quả chỉ có một lần cơ hội.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, các bạn học nhìn lại quả nhiên thấy học sinh học viện khác chạy đến dưới một gốc thánh quả thụ, nhìn thánh quả tỏa thánh quang thì học sinh đó gõ ngón tay ba cái. Nhưng thánh quả không có phản ứng gì.
Có học sinh hét to:
- Ta hái được một trái!
Quả nhiên học sinh gõ ba cái, thánh quả chín rơi vào tay gã.
Đỗ Văn Nhụy ra lệnh:
- Bắt đầu đi.
Đỗ Văn Nhụy đi dọc theo đường núi, không hái thánh quả.
Có học sinh lao đến góc núi phát hiện một gốc thánh quả thụ không cao mọc giữa đống dây leo, liền kêu học sinh cùng học viện với mình lại:
- Chỗ này, mau, mau tới đây, chỗ này có một gốc thánh quả thụ! Rất nhiều thánh quả chín!
Đám Triệu Thu Thực liền lao đến, bắt chước người khác ngón tay gõ nhẹ thánh quang chín. Nhưng không ai hái được, bọn họ không chết tâm, gõ nhẹ ba cái vào từng trái thánh quả chín, nhưng không trái thánh quả nào có phản ứng.
Đỗ Văn Nhụy chỉ điểm:
- Nhớ kỹ, tâm thành thì linh, giữ tâm thần, còn có đạo tâm, phải có đạo tâm thành kính.
Nghe Đỗ Văn Nhụy chỉ điểm Triệu Thu Thực lĩnh ngộ nhanh nhất, gã nín thở giữ tâm thần, gõ nhẹ ba ba cái.
Bộp!
Lúc này một thánh quả màu đỏ vàng to cỡ ngón tay cái rơi vào bàn tay Triệu Thu Thực.