Thánh Linh tộc là một chủng tộc cao quý, bẩm sinh sau lưng có đôi cánh ánh sáng. Xuất thân như vậy lại là Chân Đế gốc gác ở Quang Minh Thánh Viện, thử nghĩ xem mọi người trong nơi này kiêu hãnh vì có Thánh Sương Chân Đế nhiều như thế nào.
Lý Thất Dạ tùy ý cười:
- À, thì ra là Chân Đế.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm nhiều người bất mãn. Đám nam nữ trừng mắt, cực kỳ khó chịu sự bất kính của hắn.
Thánh Sương Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, thánh quang trong mắt nàng như nước chảy,rất dịu dàng:
- Các hạ thật sự xuất thân từ Tội tộc?
Khi bị ánh mắt của nàng nhìn làm người ta muốn quy y.
Nhưng Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng, hắn nhún vai cười nói:
- Tội tộc gì đó ta chưa từng nghe, ta chỉ đi ra từ hoang dã, các ngươi nói Tội tộc vậy là Tội tộc đi.
Lão nhân tên Đặng lão cũng là người ngay từ đầu đinh ninh Lý Thất Dạ là Tội tộc, tên là Đặng Nhâm Sâm, thực lực rất mạnh.
Đặng Nhâm Sâm nói:
- Mộng cô nương, giữa trán Tội tộc có dấu ấn, dấu giữa trán của hắn giống hệt tội ấn của Tội tộc.
Nghe Đặng Nhâm Sâm nói vậy Thánh Sương Chân Đế nhìn kỹ dấu ấn giữa trán Lý Thất Dạ. Làm Chân Đế còn là thánh quang sáng soi, tuy nàng đã giấu hơi thở Chân Đế, không dùng hơi thở Chân Đế trấn áp người khác nhưng bị nàng nhìn chăm chú, đổi lại người khác đã không chịu nổi sớm quỳ lạy. Nhưng Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng chút nào.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Dấu ấn Tội tộc gì, kiến thức nông cạn, đây chỉ là vết thương ngoài ý muốn.
Đặng Nhâm Sâm là người có địa vị cao, bị Lý Thất Dạ nói móc biểu tình cực kỳ khó xem, nếu Thánh Sương Chân Đế không có mặt ở đây thì lão đã nổi khùng lên.
- Ngươi...!
Thánh Sương Chân Đế từ tốn hỏi:
- Có thể cho ta xem dấu ấn giữa trán các hạ được không?
Làm Chân Đế vô địch, lời nói của Thánh Sương Chân Đế rất nặng ký. Nếu là người khác thì hoàn toàn không chống cự, dù nàng không dùng uy Chân Đế trấn áp, không dùng khí thế vô địch uy hiếp lòng người, khi nghe nàng nói thì nhiều người không từ chối được.
Lý Thất Dạ thản nhiên cười nói:
- Có gì không được.
Thánh Sương Chân Đế nhấc ngón tay lên, đầu ngón tay lấp lóe một lũ thánh quang. Thánh quang nhấp nháy tựa như sinh mệnh, như thánh quang tinh linh.
Ngón tay Thánh Sương Chân Đế điểm nhẹ, lũ thánh quang đụng vào giữa trán Lý Thất Dạ. Thánh Sương Chân Đế không có ác ý, nàng chỉ muốn thử sẹo giữa trán hắn.
Bụp!
Khi một lũ thánh quang điểm vào giữa trán Lý Thất Dạ liền tan biến, dường như bị lực lượng cường đại nghiền nát.
Thánh Sương Chân Đế cảm nhận hắc ám, kinh ngạc kêu lên:
- Trên người của ngươi có hơi thở hắc ám!
Thanh niên người dâng lên quang minh hét to:
- Không lầm được! Hắn xuất thân từ Tội tộc, hắn là sinh linh đến từ hắc ám! Chúng ta hãy bắt hắn lại!
Thanh niên này tên Lộ Thế Mậu.
Nhóm người hoảng sợ, có người rút trường kiếm lộ ra sát khí với Lý Thất Dạ.
Ngay cả Thánh Sương Chân Đế cũng nói trên người Lý Thất Dạ có hơi thở hắc ám thì tuyệt đối không giả được.
Sẹo giữa trán Lý Thất Dạ là con mắt hắc ám để lại, tưởng tượng xem nó không mang hơi thở hắc ám được sao? Lực lượng hắc ám này không ảnh hưởng Lý Thất Dạ chút nào, chỉ để lại vết sẹo, chờ thêm một lúc nó sẽ tự tan biến.
Nhưng với người khác thì lực lượng hắc ám như vậy cực mạnh.
Ánh mắt Đặng Nhâm Sâm sắc bén nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, vẻ mặt gây sự:
- Đúng thật là Tội tộc!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Núi hoang rừng vắng quỷ vật ẩn hiện, ai dám bảo đảm trên người không dính chút hơi thở hắc ám? Có chút hơi thở hắc ám liền là Tội tộc? Kết luận như thế rất ngốc.
Bị Lý Thất Dạ khiêu khích, ánh mắt Đặng Nhâm Sâm sắc bén lộ ra sát khí:
- Ngươi...!
Lý Thất Dạ lười để ý Đặng Nhâm Sâm, hắn chỉ nhìn Thánh Sương Chân Đế, với hắn thì đẳng cấp Chân Đế thú vị hơn.
Thánh Sương Chân Đế nhìn sâu trong hoang dã, hỏi:
- Các hạ ra từ hoang dã?
Lý Thất Dạ nhún vai thản nhiên nói:
- Đi vào kiếm chút đồ, nơi đó đã là đất ma.
Thánh Sương Chân Đế thu về tầm mắt, nhìn hướng Lý Thất Dạ:
- Hoang dã đã thành hung địa, nếu các hạ không có chuyện gì thì đừng rời đi thì tốt hơn.
Lý Thất Dạ cười nhìn Thánh Sương Chân Đế:
- A? Nàng muốn giữ ta lại?
Thánh Sương Chân Đế nói:
- Quang Minh Thánh Viện trừ Tẩy Tội thành ra nơi khác đều là thánh quang sáng soi, mỗi tấc đạo thổ tràn ngập thánh quang, lực lượng thần thánh không chỗ không ở. Chắc các hạ đã nhiễm hắc ám trong hoang dã, nếu tùy tiện rời đi e rằng sẽ bị thánh quang trấn áp, đến lúc đó các hạ sẽ rất khó chịu. Nếu các hạ đồng ý thì hãy tạm ở lại Tẩy Tội thành.
Nghe Thánh Sương Chân Đế nói như thế đám nam nữ lộ vẻ khâm phục, vô cùng kính ngưỡng:
- Bệ hạ nhân từ khoan hậu!
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Tẩy Tội thành? Dù sao ta phiêu bạt khắp nơi, ở lại Tẩy Tội thành cũng không ngại gì.
Lý Thất Dạ không sốt ruột rời đi, ở nơi nào đều không sao, hắn rất có hứng thú với Tẩy Tội thành.
Thánh Sương Chân Đế hỏi nam nhân trung niên:
- Viện trưởng đại nhân, Tẩy Tội viện chắc có nhận người?
Nam nhân trung niên là viện trưởng của Tẩy Tội viện.
Nam nhân trung niên đáp ngay:
- Không sao, học kỳ mới của Tẩy Tội viện dã bắt đầu, đang định chiêu học sinh mới.
Thánh Sương Chân Đế nói với Lý Thất Dạ:
- Các hạ ở Tẩy Tội viện đi, Tẩy Tội viện cũng có lực lượng thánh quang nhưng nó nhu hòa hơn. Các hạ ở Tẩy Tội viện vừa tan biến hơi thở hắc ám dính phải vừa từ từ thích ứng lực lượng thánh quang, tốt hơn lập tức bước vào Quang Minh Thánh Viện nhiều.
Lý Thất Dạ thản nhiên cười nói:
- Không sao hết, khi nào rảnh nhớ đến Tẩy Tội viện gặp ta.
Lời nói bông đùa chọc giận đám nam nữ, nhiều người trừng Lý Thất Dạ:
- Càn rỡ!
Thái độ bông đùa của Lý Thất Dạ chọc tức nhiều người.
Thánh Sương Chân Đế thì không để bụng, nàng gật đầu nói:
- Hôm nào rảnh ta sẽ đi Tẩy Tội viện.
Thái độ của Thánh Sương Chân Đế như thế khiến đám người trừng Lý Thất Dạ rồi hậm hực xẹp xuống. Thánh Sương Chân Đế không so đo thì bọn họ còn nói gì được?
Thánh Sương Chân Đế nói với nam nhân trung niên và Đặng Nhâm Sâm:
- Viện trưởng đại nhân, Đặng lão, các người hãy về đi. Không đi hoang dã được nữa rồi, các học viện liên hợp thử thách đành bỏ dỡ. Các vị viện trưởng đại nhân đã cho học viên của viện mình về rồi.
Nam nhân trung niên kinh ngạc hỏi:
- Người đến sau đều quay về?