Đế Bá

Chương 4066: Thăm Dò Tranh Cổ




Đi không lâu sau Trần Duy Chính ngoái đầu nhìn nhóm Quách Giai Tuệ:

- Sư tổ, thế này... sợ là có nguy hiểm.

Trần Duy Chính lo cho an nguy của nhóm Quách Giai Tuệ, vì là lần đầu tiên đi xa nhà, hơn nữa lần đầu bọn họ một mình đảm đương một phía.

Tuy lúc trước Lý Thất Dạ ném họ vào các nơi hung hiểm tôi luyện nhưng hắn vẫn có mặt tại chỗ, còn giờ hắn bỏ lại họ trong chiến trường cổ, hỏi sao Trần Duy Chính không lo lắng.

Lý Thất Dạ không có phản ứng gì, hắn ngồi trên xe lăn như đã ngủ.

Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, bảy người Quách Giai Tuệ sợ hết hồn, lòng thầm run. Trước kia họ cũng trải qua sống chết, tôi luyện ở nơi hung hiểm. Nhưng Lý Thất Dạ có mặt cho họ can đảm, tự tin hơn, dù trời sập xuống còn có Lý Thất Dạ chống.

Giờ Lý Thất Dạ rời đi để lại bảy người một mình chiến với chiến trường cổ, khiến họ hoảng.

Vương Học Hoành nhỏ tuổi phập phồng lo sợ hỏi:

- Làm... làm sao giờ?

Quách Giai Tuệ trầm giọng nói:

- Chúng ta rồi phải tự độc lập, không thể để công tử theo chúng ta suốt, không thì sau này làm sao ra ngoài phiêu bạt?

Trong bảy người Quách Giai Tuệ nhỏ tuổi nhưng đạo tâm kiên định nhất.

Đại sư huynh Lý Kiến Khôn hít sâu khích lệ mọi người:

- Sư muội nói đúng, đã đến lúc chúng ta một mình độc lập, cứ từ từ làm, rồi sẽ có cách.

Lý Thất Dạ mặc kệ bảy người Quách Giai Tuệ, để họ tự rèn luyện. Nếu Lý Thất Dạ luôn nâng đỡ thì bọn họ vĩnh viễn không trưởng thành được, mãi mãi không thể là cường giả thật sự.

Lý Thất Dạ ra lệnh Trần Duy Chính đẩy hắn vào thành cổ gần chỗ này nhất.

Thành cổ này không lớn nhất trong Luân Hồi Sơn thành nhưng là một trong các tòa thành xưa nhất, tức là do Trường Sinh Lão Nhân xây dựng.

Trong Luân Hồi Sơn thành rộng mười vạn dặm có nhiều thành trì, trừ thành cổ ban đầu Trường Sinh Lão Nhân xây ra người đời sau xây thành cổ khác trên dãy núi.

Lý Thất Dạ kêu Trần Duy Chính đẩy hắn vào thành cổ, xe lăn ngừng lại trước cửa thành.

Một pho tượng đá siêu lớn dựng trước cổng thành, là pho tượng Thủy Tổ Trường Sinh Lão Nhân của Tiên Ma đạo thống. Pho tượng siêu khổng lồ nhưng khó thấy rõ mặt mũi.

Lý Thất Dạ nhìn pho tượng, khẽ thở dài. Bao nhiêu năm đã qua hình dáng lão già vẫn quen thuộc, dù đã không sống trên đời nhưng để lại tài sản vô cùng phong phú.

Lý Thất Dạ kêu Trần Duy Chính đẩy hắn vào thành cổ, hắn không đi nơi khác, thẳng đến tường cổ trong thành.

Mỗi tòa thành cổ trong Luân Hồi Sơn thành có một bức tường cổ, cạnh tường cổ có một đạo đài, là nơi rèn luyện chiến trường cổ thất bại sẽ được truyền tống về.

Tường cổ dường như không có tác dụng gì, mỗi bức tường điêu khắc hình vẽ cổ xưa. Trăm ngàn vạn năm dường như không thể xem hiểu ý nghĩ tranh xưa, ở trong mắt người đời cho rằng tranh cổ chỉ để trang trí.

Tường cổ cắt từ khối đá hoàn chỉnh, đá cực nặng khó phá hoại. Hình vẽ trên vách cổ điêu khắc trực tiếp lên đá.

Mỗi vách cổ có các hình vẽ rất xa xưa, phù văn xưa thâm sâu khó hiểu. Từ vạn cổ đến nay hiếm ai hiểu được ý nghĩa tranh cổ.

Nhưng Lý Thất Dạ xem hiểu, có thể nói hắn coi như kế thừa tất cả của Trường Sinh Tiêu Thị, họ sống dựa vào nhau qua năm rộng tháng dai, ai hiểu Trường Sinh Lão Nhân rõ hơn hắn?

Khi Trần Duy Chính đẩy Lý Thất Dạ đến trước bức tường tranh cổ, hắn nằm trên xe lăn như đang ngủ, dường như không xem tranh.

Trần Duy Chính nhìn Lý Thất Dạ như đang ngủ, gã liếc đạo đài bên cạnh, còn tưởng hắn đang chờ nhóm Quách Giai Tuệ rèn luyện thất bại đi ra.

Lý Thất Dạ đến đây không phải chờ nhóm Quách Giai Tuệ, mục đích thật sự là quan sát các tranh cổ. Lý Thất Dạ không dùng mắt mà xem bằng tâm.

Trong đạo tâm của Lý Thất Dạ trấn áp tồn tại khủng bố vô thượng, hắn chỉ dùng một phần thần thức nhỏ nhoi quan sát tham ngộ huyền bí ẩn trong tranh cổ, nhiều thần thức hơn ở trong đạo tâm tiếp tục trấn áp, tiêu diệt khủng bố vô thượng.

Các bức tranh cổ sâu sắc khó hiểu vô cùng, Trường Sinh Lão Nhân tự tay để lại tất nhiên có ý đồ riêng, chờ người đời sau đào móc phát hiện.

Đương nhiên không thể đến đẳng cấp kia, người có thực lực đó cũng không cách nào tham ngộ các bức tranh cổ. Dù có người xem hiểu huyền bí của tranh cổ nhưng thực lực không đến đẳng cấp đó thì cũng vô dụng.

Lý Thất Dạ yên lặng ngồi, Trần Duy Chính ở một bên chờ đợi, không rõ ý đồ thật sự của hắn.

Trong lúc Trần Duy Chính chờ thì đạo đài liên tục vang tiếng vù vù, nhiều đợt đệ tử tu sĩ bị truyền tống lại đây, tất cả đều bị thương nặng, có người hộc máu.

Bọn họ là những đệ tử tôi luyện gần đây bị thất bại, vòng bảo vệ tan vỡ sẽ bị truyền tống đến thành cổ gần chiến trường cổ nhất ngay.

Trần Duy Chính căng thẳng nhìn chằm chằm đạo đài, gã sợ nhóm Quách Giai Tuệ xuất hiện tại đây. Nếu có người chết trong chiến trường cổ thì gã làm tông chủ sẽ rất bất an.

Quả nhiên, không bao lâu sau nghe tiếng vù vù, Vương Học Hoành trong nhóm bảy người bị truyền tống ra, té ngã dưới đất.

Trần Duy Chính nhìn Vương Học Hoành loang lổ vết máu, lo lắng hỏi:

- Những người khác đâu? Có sao không?

Vương Học Hoành hộc ngụm máu:

- Vẫn đang chiến đấu.

Vương Học Hoành chưa nói xong thì đạo đài vang tiếng vù vù, hai huynh đệ Tu Lãng, Tu Kỳ được truyền tống đến, người có vết thương. Ngay sau đó Lý Kiến Khôn, Triệu Trí Đình bị thương được truyền tống đến.

Cuối cùng là Quách Giai Tuệ, Lục Nhược Hi được truyền tống đến. Đặc biệt Quách Giai Tuệ bị thương thảm nhất, xương vỡ nát đẫm máu, nàng không rên một tiếng.

Hiển nhiên bọn họ lại không thể đánh bại xác to bốn tay, ngược lại bị đánh gục truyền tống về.

Khi thấy Lý Thất Dạ ngồi đó, bảy người rất lúng túng, xấu hổ. May mắn Lý Thất Dạ không nhìn họ, không trách mắng gì, dường như hắn đã ngủ.

Bảy người dùng kim sang dược, vết nhanh chóng khép lại, kim sang dược của Lý Thất Dạ có hiệu quả không gì sánh bằng.

Sau khi phục hồi, Quách Giai Tuệ trầm giọng qáut:

- Đi, chiến nữa!

Quách Giai Tuệ dẫn sáu người khác một lần nữa lao tới chiến trường.

Thật lâu sau nhóm Quách Giai Tuệ lại bị truyền tống trở về, người đầy vết thương, rõ ràng họ lại thua.

Dù vậy nhóm Quách Giai Tuệ không nản lòng, ngược lại càng chiến càng dũng mãnh. Vì khoảng cách thời gian bị truyền tống về càng lúc càng lâu, nghĩ là bọn họ bắt đầu có chiến lược tốt hơn, dần có thực lực đối kháng với xác to bốn tay.

Nhìn bảy người Quách Giai Tuệ bị truyền tống càng lúc càng lâu, Trần Duy Chính thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ phấn đấu đẫm máu trong chiến trường có tiến bộ rất lớn, không để máu chảy uổng phí.