Hôm nay Triệu Trí Đình như mọi ngày nhìn con đường khúc khuỷu, nàng không ôm hy vọng gì, nhưng bỗng nhiên cuối con đường nhỏ xuất hiện bóng dáng vừa lạ vừa quen. Cái bóng chậm rãi bước dọc theo đường quanh co.
Ban đầu Triệu Trí Đình tưởng mình bị hoa mắt, bản năng dụi mắt, nhìn kỹ thì người trên đường đá đến ngày càng gần.
Lòng Triệu Trí Đình rung động, ngẩn ngơ:
- Là bọn họ!
Triệu Trí Đình luôn tin Quách Giai Tuệ, Lý Thất Dạ sẽ về, bình an trở về, nhưng khi hai người thật sự an toàn quay về thì lòng nàng rung động, niềm vui quá bất ngờ.
Triệu Trí Đình tỉnh táo khỏi niềm vui, thấy Quách Giai Tuệ cõng Lý Thất Dạ đến gần hơn:
- Các người về rồi!
Triệu Trí Đình mừng như điên lao lên giang rộng tay ôm chặt họ, mừng phát khóc:
- Các người về rồi, rốt cuộc về!
Quách Giai Tuệ rất cảm động ôm siết Triệu Trí Đình:
- Sư tỷ!
Một đường đau khổ, gian khó, nhưng khi Quách Giai Tuệ xuống núi thấy Triệu Trí Đình vẫn chờ, vẫn đợi bọn họ, đổi lại người khác đã sớm quên mất.
Bất giác khóe mắt Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ ướt lệ.
Trong khi sư tỷ muội Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình ôm chặt nhau thì một giọng nói lạnh nhạt đánh thức hai người:
- Được rồi, đi tắm đi, thối chết.
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình buông nhau ra. Triệu Trí Đình nhìn Lý Thất Dạ, hắn vẫn ngủ say, mặc kệ các nàng.
Quách Giai Tuệ lắc đầu với Triệu Trí Đình, công tử làm việc bọn họ không cách nào suy đoán, bọn họ không tư cách nghiền ngẫm.
Triệu Trí Đình thu về tầm mắt, chuyển sang đánh giá Quách Giai Tuệ:
- Sư muội trưởng thành rồi.
Thoạt trông Quách Giai Tuệ như biến thành người khác, nàng cho người cảm giác trầm ổn như núi, vượt qua sóng gió, có chút ý vị gặp chuyện không sợ.
Hiển nhiên rèn luyện thời gian dài khiến Quách Giai Tuệ thay da đổi thịt.
Trong Hộ Sơn tông bình tĩnh như mọi khi, đệ tử môn hạ tu luyện như thường ngày.
Quách Giai Tuệ rời đi đã rất lâu rồi, nguyên Hộ Sơn tông không còn ai nhớ nàng, mọi người đã quên nàng leo lên thần sơn.
Trưởng bối tông môn có lẽ cho rằng Quách Giai Tuệ đã chết trên thần sơn, vì trưởng lão như bọn họ còn không leo núi được, nếu cưỡng lép leo lên sẽ bị nghiền thành huyết vụ chứ nói gì đệ tử bình thường như Quách Giai Tuệ.
Hôm nay nhiều đệ tử đang tu luyện trên giáo trường trước sơn môn, từ xa thấy hai người từ dưới núi chậm rãi đến gần.
Một số đệ tử giật mình.
Có đệ tử nhìn kỹ kinh ngạc kêu lên:
- Đó chẳng phải là Triệu sư tỷ sao? Sư tỷ bế quan về?
Nhiều đệ tử Hộ Sơn tông biết Triệu Trí Đình bế quan tu luyện trong thần sơn.
Có sư huynh lớn tuổi thấy Quách Giai Tuệ đi cùng Triệu Trí Đình khá quen mặt rồi lại xa lạ:
- Đó... là Quách sư muội? Thật sự là Quách sư muội?
Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ đi vào sơn môn, đệ tử sư huynh hét to:
- Đúng rồi, thật sự là Quách sư muội!
Các đệ tử nghe tiếng hét đều không tin được, trợn to mắt nnghìn Quách Giai Tuệ lại ngó Lý Thất Dạ được cõng sau lưng nàng, đúng là Quách Giai Tuệ.
- Thật... thật... thật... thật khó tin!
Các đệ tử bị rung động.
Có người hút ngụm khí lạnh thì thào:
- Không... ngờ có người sống trở về từ thần sơn.
Có đệ tử hoảng sợ la lên:
- Đây... đúng là kỳ tich! Sống... sống trở về từ thần sơn, thật sự leo lên thần sơn sao?
Với các đệ tử Hộ Sơn tông thì chuyện này rất khó tin, không thể xảy ra. Trưởng lão, tông chủ của họ còn không leo lên thần sơn được, không thể sống sót trở về. Quách Giai Tuệ là đệ tử bình thường mà từ thần sơn quay về.
- Trở về! Quách sư tỷ trở về! Trở về từ thần sơn!
Trong phút chốc tin Quách Giai Tuệ trở về từ thần sơn như cơn bão thổi quét nguyên Hộ Sơn tông.
Nghe tin đó, không chỉ sư phụ của Quách Giai Tuệ, các trưởng lão, tông chủ Hộ Sơn tông cũng hết hồn.
- Cái gì? Trở lại? Về từ thần sơn?
Bọn họ cho rằng Quách Giai Tuệ đã chết trên thần sơn, qua lâu như vậy nàng quay về, thật không tin được.
Trần Duy Chính tông chủ Hộ Sơn tông nghe tin này lòng rung động:
- Đây... đây là... là kỳ tích sao?
Thế hệ trước bọn họ không thể làm được thế nhưng bị đệ tử bình thường thực hiện.
Triệu Trí Đình, Quách Giai Tuệ quay về nơi ở, bắt đầu bận rộn. Quách Giai Tuệ vội tắm rửa sạch sẽ tránh cho bị Lý Thất Dạ gehét bỏ. Triệu Trí Đình thì hậu hạ hắn chu đáo tỉ mỉ.
Hai người mới bận rộn xong, chưa kịp tâm sự gì thì đại sư huynh Lý Kiến Khôn đến.
Lý Kiến Khôn khom người chúc mừng Quách Giai Tuệ, đây đúng là chuyện đáng để người khâm phục:
- Chúc mừng sư muội trở về từ thần sơn, đáng vui đáng mừng.
Quách Giai Tuệ đáp lễ:
- Đa tạ sư huynh.
Quách Giai Tuệ bây giờ thay đổi rất nhiều, khí độ gặp chuyện không sợ, Lý Kiến Khôn làm đại sư huynh cũng phải cảm khái.
Lý Kiến Khôn truyền tin:
- Các tông chủ, trưởng lão triệu kiến sư muội.
Sư tỷ muội nhìn nhau, Triệu Trí Đình gật đầu.
Quách Giai Tuệ nhẹ giọng nói:
- Vậy muội đi gặp tông chủ, trưởng lão.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đẩy ta đi.
Lý Thất Dạ đột ngột lên tiếng làm Lý Kiến Khôn hết hồn nhìn sang. Hôm bọn họ phát hiện Lý Thất Dạ thì hắn chỉ chớp mắt một cái, gã không ngờ hắn nói chuyện.
Lý Kiến Khôn há hốc mồm không biết nên nói cái gì:
- Sư muội, cái này...
Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình chuẩn bị xe lăn cho Lý Thất Dạ, đáp lời:
- Là công tử của chúng ta.
Thấy Quách Giai Tuệ, Triệu Trí Đình định mang Lý Thất Dạ đi, Lý Kiến Khôn lên tiếng:
- Sư muội, làm vậy không ổn. Tông chủ, trưởng lão muốn gặp sư muội là việc của tông môn chúng ta, người ngoài không thể có mặt.
Quách Giai Tuệ không nói nhiều, không muốn giải thích, Lý Thất Dạ có lệnh thì nàng làm theo là được.
- Ổn thưa sư huynh.
Lý Kiến Khôn lại nhắc nhở:
- Sư muội, nếu làm vậy sẽ khiến các tông chủ tức giận.
Lý Kiến Khôn có ý tốt, vì Lý Thất Dạ là phế nhân, người ngoài, hoàn toàn không thích hợp xuất hiện trong trường hợp như vậy.
Triệu Trí Đình lắc đầu với Lý Kiến Khôn:
- Sư huynh đừn nói nhiều, Quách sư muội tự có quyết định.
Triệu Trí Đình biến tướng nhắc nhở Lý Kiến Khôn, vì nàng biết chuyện Lý Thất Dạ quyết định không ai thay đổi được.
Lý Kiến Khôn đành bảo:
- Nếu có chuyện gì thì tùy sư muội.
Lý Kiến Khôn lấy làm lạ liếc Lý Thất Dạ, gã không nghĩ ra Quách Giai Tuệ muốn làm gì. Trước kia Quách Giai Tuệ mang phế nhân về tông môn chăm sóc có lẽ vì nàng lương thiện mủi lòng, không nhẫn tâm nhìn Lý Thất Dạ phơi thây hoang dã. Lý Kiến Khôn có thể hiểu được.