Vẻ mặt Quách Giai Tuệ buồn bã khóc thút thít. Lúc Quách Giai Tuệ còn nhỏ có một ca ca, bộ dạng bình phàm, lúc nàng còn nhỏ, ca ca đưa nàng đi Hộ Sơn tông tu luyện, trên đường té chết dưới vực sâu.
Bởi vậy khi nhìn bộ dạng bình phàm của Lý Thất Dạ khiến Quách Giai Tuệ thấy hắn hơi giống ca ca đã chết, xúc động đáy lòng nàng. Nên Quách Giai Tuệ mới quyết định giữ Lý Thất Dạ lại, đồng ý chăm sóc phàm nhân như hắn.
Mặc dù Lý Thất Dạ không phải ca ca của Quách Giai Tuệ nhưng nàng chăm sóc hắn rất tốt, ngày thường nàng trừ tu luyện và công việc của mình ra, những lúc khác sẽ rút thời gian cùng hắn, chăm sóc ăn uống sinh hoạt của hắn thật tốt.
Quách Giai Tuệ còn làm chiếc xe lăn, thường đẩy Lý Thất Dạ đi phơi nắng, hít thở không khí bên ngoài.
Lý Thất Dạ biết rõ mọi việc xảy ra bên ngoài, đến cảnh giới như hắn có thứ gì có thể giấu diếm được tai mắt của hắn? Lý Thất Dạ lười quan tâm, hắn dồn hết thần thức vào đạo tâm, lo đi luyện hóa tồn tại khủng bố.
Mạnh đến trình độ như Lý Thất Dạ dù cho nhóm Quách Giai Tuệ không mang về Hộ Sơn tông thì hắn cũng sẽ không sao, để hắn tiếp tục nằm trong núi sâu cùng lắm hắn như tảng đá.
Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ ra ngoài phơi nắng, ngồi cạnh hắn, không biết là nàng làm bạn bên hắn hay ngược lại.
- Hôm nay ta lại không luyện tốt, luyện tâm pháp năm lần mà không luyện thông. Các sư huynh sư tỷ đã luyện được hết, sư đệ sư muội dở hơn ta cũng luyện năm lần, ta ngốc vậy sao?
Từ khi Quách Giai Tuệ chăm sóc Lý Thất Dạ hễ có chuyện gì không vui là sẽ thỏ thẻ với hắn. Lý Thất Dạ không bao giờ phản ứng lại thành người nghe tốt nhất của nàng, thành người Quách Giai Tuệ trút tâm sự.
Quách Giai Tuệ ít có bằng hữu trong Hộ Sơn tông, không có đồng bạn nào để tâm sự, ngày qua ngày nàng có chuyện gì vui hoặc buồn đều lẩm bẩm trước mặt Lý Thất Dạ. Quách Giai Tuệ thói quen Lý Thất Dạ không có bất cứ phản ứng, từ khi mang hắn về Hộ Sơn tông chẳng thấy hắn nhúc nhích, mí mắt cũng không chớp cái nào.
Quách Giai Tuệ không biết rằng Lý Thất Dạ rõ ràng mọi chuyện xảy ra, nàng nói câu nào, từng chữ hắn đều nghe rõ, chỉ lười để ý.
Quách Giai Tuệ mang Lý Thất Dạ về tông môn, cả ngày bỏ nhiều thời gian chăm sóc hắn khiến các đệ tử đồng môn khó hiểu.
Một số đệ tử chỉ trỏ Quách Giai Tuệ, phí báng nhảm nhí. Có đệ tử đồng môn cảm thấy Quách Giai Tuệ lương thiện quá, vì lòng tốt một lúc làm mất thời gian vô cùng quý giá của mình.
Với nhiều cường giả tu sĩ thì thời gian của họ đều rất quý giá, không cường giả tu sĩ nào chịu lãng phí thời gian vào việc không ra gì chứ đừng nói bỏ thời gian cho phàm nhân, đặc biệt phế nhân như Lý Thất Dạ.
Thiên phú của Quách Giai Tuệ vốn không xuất sắc, nàng là đệ tử bình thường nên cố gắng tu luyện hơn, dồn nhiều thời gian vào việc tu hành chứ không phải lãng phí thời gian vô cùng quý giá vào phế nhân. Không thì Quách Giai Tuệ sẽ dần bị đồng môn vượt qua, bị sư đệ, sư muội nhập môn sau mình bỏ lại. Nếu đến bước đó Quách Giai Tuệ chẳng những chậm trễ tu hành của mình còn bị sư môn đào thải.
Vì có nhân quả này nên nhiều đồng môn sư huynh muội thấy tiếc cho Quách Giai Tuệ, còn khuyên nàng bỏ mặc phế nhân Lý Thất Dạ đi, đưa hắn xuống núi, bỏ ra chút tiền tìm gia đình bình thường chăm sóc hắn là được.
Nhưng Quách Giai Tuệ không chịu bỏ mặc, nàng vẫn giữ Lý Thất Dạ lại, chăm sóc hắn như ngày xưa.
Mặc dù ánh mắt đầu tiên nhìn thấy làm Quách Giai Tuệ cảm giác hơi giống huynh trưởng đã chết, nhưng khi giữ hắn bên cạnh chăm sóc, nàng nhận ra hắn không giống ca ca của mình, chỉ có chút đường nét giống nhau. Dù vậy Quách Giai Tuệ không chịu bỏ Lý Thất Dạ, nàng chăm sóc hắn trong thời gian này dần xem như người thân, bảo nàng vứt bỏ hắn còn lâu nàng mới chịu.
Quách Giai Tuệ mất nhiều thời gian chăm sóc Lý Thất Dạ nhưng với nàng làm bạn bên hắn khiến tâm tình nàng tốt nhiều.
Trong sư môn Quách Giai Tuệ ít có sư huynh muội chơi thân, bằng hữu tốt để tâm sự càng ít đến tội. Khi Quách Giai Tuệ làm bạn bên Lý Thất Dạ, nàng thường thổ lộ tâm sự cho hắn nghe, có chuyện vui, chuyện buồn, chuyện khó chịu, chuyện vui vẻ.
Tóm lại lúc làm bạn bên Lý Thất Dạ, khi Quách Giai Tuệ có tâm sự nàng thích thổ lộ cho hắn. Dù Lý Thất Dạ chưa bao giờ đáp lại câu nào, không mở mắt nhìn nàng nàng cái nào thì Quách Giai Tuệ vẫn muốn tán gẫu cùng hắn, nói về sự kiện xảy ra từng ngày.
Ù Lý Thất Dạ không đáp lại, bất giác Quách Giai Tuệ xem hắn là người thân nhất của mình.
Lý Thất Dạ luôn không nhúc nhích, Quách Giai Tuệ rất muốn chữa lành cho hắn. Hộ Sơn tông bây giờ không như ngày xưa nhưng có cao thủ y thuật khá tốt, tinh thông dược đạo. Với cường giả tu sĩ tinh thông dược đạo rất có hy vọng chữa khỏi phàm nhân tàn phế.
Quách Giai Tuệ ôm ý nghĩ đó đi xin trưởng bối tinh thông dược đạo y thuật trong tông môn.
Sau khi trưởng bối kiểm tra Lý Thất Dạ thì lắc đầu nói:
- Hết thuốc chữa, lục mạch đều phế, đã định trước cả đời nằm trên giường.
Quách Giai Tuệ không chết tâm, hỏi trưởng bối thật sự không có cách nào sao? Trong lòng Quách Giai Tuệ ôm một tia hy vọng.
Cuối cùng trưởng bối ngần ngừ nói:
- Thử dùng chân khí xoa bóp cho hắn xem, mỗi ngày thông kinh lạc, thời gian lâu có lẽ có chút hy vọng.
Trưởng bối nhìn Quách Giai Tuệ:
- Ngươi bỏ ý định này đi, một phàm nhân không đáng để ngươi lãng phí thời gian, chăm chỉ tu luyện mới là lẽ phải.
Trưởng bối nói xong rời đi, không phải gã có ác ý, vì lòng tốt mới khuyên Quách Giai Tuệ như vậy. Lý Thất Dạ là phế nhân, không đáng phí thời gian vì hắn, huống chi bọn họ và hắn không thân chẳng quen.
Quách Giai Tuệ không chịu từ bỏ, nàng mỗi ngày xoa bóp vận khí cho Lý Thất Dạ, định đưa chân khí chạy khắp toàn thân hắn. Nhưng cách này không được, vì chân khí rót vào cơ thể, kinh mạch của hắn cứng rắn như sắt, chân khí của Quách Giai Tuệ không làm gì được.
Tồn tại cường đại như Lý Thất Dạ làm sao chân khí mỏng manh của Quách Giai Tuệ đẩy nổi kinh mạch của hắn? Chuyện đó là không thể nào.
Quách Giai Tuệ không chết tâm, mỗi ngày xoa bóp cho Lý Thất Dạ, hy vọng có ngày xuất hiện kỳ tích. Quách Giai Tuệ chăm sóc Lý Thất Dạ tỉ mỉ như với người thân.
Lý Thất Dạ không quan tâm các hành vi của Quách Giai Tuệ, hắn lo tập trung luyện hóa tồn tại khủng bố. Theo thời gian trôi qua, bị Lý Thất Dạ trấn áp luyện hóa, lực lượng của tồn tại khủng bố bị hắn suy yếu từng bước một.