Nhất thời, vô số người khiếp sợ, mặt mày trắng nhách, mọi người đều bị một kiếm khủng bố của Mộc Kiếm Chân Đế hù bể mật. Bất luận tu sĩ cường giả, hay là Chân Thần bất hủ, ai nấy đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, bởi vì dưới một kiếm này của Mộc Kiếm Chân Đế, Chân Thần bất hủ như bọn họ chỉ có thể nghển cổ chờ chết, không thể nào chống lại một kiếm này.
- Chân Đế, đây chính là Chân Đế, cuộc đời nếu như có thể chứng đạo thành đế thì tuyệt đối đừng nên bỏ lỡ.
Có Chân Thần bất hủ cảm khái muôn phần, nội tâm suy nghĩ trăm bề.
Một kiếm vô địch, mặc dù đây không phải là thực lực của một mình Mộc Kiếm Chân Đế, cũng không phải là công lao của một mình hắn, mà còn có cống hiến của ba người Hươu Khách Ông. Thế nhưng, dù ba người Hươu Khách Ông cường đại cách mấy đi nữa thì cuối cùng cũng phải nhờ vào Mộc Kiếm Chân Đế, nếu như không có Mộc Kiếm Chân Đế thì bọn họ không thể nào phát huy được một kiếm vô địch như thế.
Đây chính là sự chênh lệch giữa Chân Thần bất hủ cùng Chân Đế, Chân Thần bất hủ chỉ có thể là Chân Thần bất hủ, mãi mãi không thể nào trở thành Chân Đế, cũng mãi mãi không thể nào trở thành thủy tổ.
- Lý Thất Dạ chết rồi...
Vất vả lấy lại tỉnh táo, có người nhìn quanh, không thấy hình dáng Lý Thất Dạ đâu hết, cũng không thấy dòng lũ thiểm điện, mọi thứ đều tan biến, trên trời chỉ còn mỗi bầu trời sáng sủa.
- Sợ là đã chết rồi...
Rất nhiều người nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng không thấy Lý Thất Dạ, không khỏi nói:
- Cho dù đệ nhất hung nhân cường đại cách mấy thì cũng không thể nào đỡ nổi một kiếm này, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nghĩ tới cảnh vừa rồi, khi kiếm chém xuống, mọi người tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ bị một kiếm này chém thành hai nửa, mọi người đều nhìn thấy máu me tung tóe, nên đều cho rằng Lý Thất Dạ đã bị một kiếm khủng bố này giết chết.
- Liên thủ thế này, chính là vô địch, đệ nhất hung nhân cường đại cách mấy thì cũng không thể nào chống lại, sợ rằng toàn bộ Đế Thống Giới không một ai có thể ngăn cản được một kiếm này, dù sao thì nó cũng có trạng thái thủy tổ.
Có cường giả thế hệ trước cảm khái.
Nghe vậy, không ít người nhìn nhau, nhớ lại một kiếm khủng bố vừa rồi, không khỏi gật đầu, tán thành lời này. Vừa rồi khi Mộc Kiếm Chân Đế chém xuống một kiếm này thì đã có trạng thái thủy tổ, trạng thái thủy tổ nha, trạng thái kinh khủng biết mấy.
Nếu như hỏi thế gian ai có thể ngăn được một kiếm này thì người duy nhất mọi người có thể nghĩ tới đó chính là Bách Nhật đạo nhân, có lẽ chỉ có Bách Nhật đạo nhân đã trở thành trường tồn bất hủ thì mới có thể ngăn được một kiếm khủng bố như thế này.
- Đệ nhất hung nhân cuối cùng cũng chết rồi...
Thấy được mọi thứ đều tan biến, có người thở dài, không biết vì sao khi nhìn thấy đệ nhất hung nhân bị giết chết thì không ít người cảm thấy thoải mái.
Cho dù những người này không oán không thù với Lý Thất Dạ, thế nhưng lúc này khi biết đệ nhất hung nhân bị giết chết thì trong lòng nhẹ nhõm, bởi vì chỉ cần đệ nhất hung nhân còn sống thì rất nhiều người sẽ không thở nổi, đệ nhất hung nhân quá yêu nghiệt, quá kinh khủng, chỉ cần hắn còn sống thì mọi thiên tài, mọi vô địch, mọi đỉnh phong ở trước mặt hắn đều là trò cười, bên dưới hào quang sáng chói của hắn, mọi người đều ảm đạm phai mờ.
Cho nên khi nhìn thấy đệ nhất hung nhân chết rồi, không ít người cảm thấy thiên địa khôi phục màu sắc vốn có, tất cả tu sĩ cường giả không cần tiếp tục ảm đạm phai mờ dưới hào quang của đệ nhất hung nhân nữa.
- Hừ, tự tìm đường chết.
Có không ít cường giả không ưa đệ nhất hung nhân, lúc này bọn họ mừng thầm, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cho dù cường đại cách mấy thì cũng đừng nghĩ rằng mình vô địch thiên hạ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đệ nhất hung nhân quá cuồng vọng, quá phách lối, lẽ ra hắn nên biết mình cũng có ngày hôm nay!
Đương nhiên, những người không ưa đệ nhất hung nhân không phải vì bọn họ có thù oán với đệ nhất hung nhân, mà phần lớn là bởi vì ghen ghét, chỉ cần đệ nhất hung nhân chết thì bọn họ sẽ rất mừng.
Khi mọi người đều cho rằng đệ nhất hung nhân đã chết, Mộc Kiếm Chân Đế hai tay cầm kiếm, hai mắt lóng lánh hào quang chiếu sáng thiên địa, dưới ánh mắt của hắn, tất cả mọi thứ đều không có chỗ ẩn mình.
- Kết thúc rồi.
Lúc này, Mộc Kiếm Chân Đế nói chậm. Thế nhưng khi hắn nói ra câu này thì có hơi không tự tin.
Lấy thực lực Chân Đế của hắn, khi kiếm của hắn chém xuống, hắn có thể xác định kiếm của mình đã chém trúng người Lý Thất Dạ, ít nhất hắn có thể khẳng định khi kiếm của mình chém xuống thì đã chém trúng đầu lâu của Lý Thất Dạ, về việc này thì hắn dám khẳng định trăm phần trăm.
Theo lẽ thường, một kiếm vô địch như thế chém trúng đầu lâu của Lý Thất Dạ thì chắc chắn không có ai đỡ nổi một kiếm này, cũng không có ai thoát khỏi một kiếm này, chắc chắn bị một kiếm này giết chết.
Thế nhưng chuyện này lại phát sinh trên người đệ nhất hung nhân, mặc dù Mộc Kiếm Chân Đế có là Chân Đế, mặc dù có ba người Hươu Khách Ông hỗ trợ, nhưng lúc này hắn không quá khẳng định, trong lòng vẫn không đủ tự tin.
Cho dù trực giác nói hắn biết, một kiếm vô địch của hắn đã chém trúng đệ nhất hung nhân, thế nhưng lúc này hắn không dám khẳng định đã giết chết đệ nhất hung nhân hay chưa, trong lòng của hắn vẫn không đủ tự tin.
- Đúng, nên kết thúc.
Ngay khi Mộc Kiếm Chân Đế dè chừng nói hết câu thì một giọng nói khoan thai vang lên.
Khi giọng nói này vang lên, mọi người nhìn tới, chỉ thấy đệ nhất hung nhân vẫn đứng tại chỗ, hắn dường như vẫn luôn đứng ở nơi đó, hắn dường như không hề nhúc nhích.
Lý Thất Dạ vẫn đứng ở nơi đó, có điều vừa rồi hắn dường như bốc hơi, không mấy người có thể nhìn rõ ảo diệu.
- Tốc độ quá nhanh.
Lúc này, tiếng nói già nua đằng sau Đoạn Ngọc Chân Đế thở dài.
Chỉ có tồn tại như hắn mới có thể nhìn rõ ảo diệu, Lý Thất Dạ thật sự vẫn đứng ở nơi đó, có điều tốc độ của hắn quá nhanh nên mọi người không thấy được mà thôi.
- Ngươi...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn đứng ở đó, Mộc Kiếm Chân Đế biến sắc, không khỏi lùi lại một bước.
- Không thành thủy tổ, không vào trường tồn, cuối cùng cũng là sâu kiến.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Ta chỉ bước một bước mà thôi, còn tưởng rằng một kiếm của ngươi sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ vẫn dừng ở hiện tại.