Hơn nữa lúc này toàn thân Quan Thụ Giả cơ bắp chằng chịt, hai tay như cầu long, tràn trề lực lượng, tựa như chỉ cần một cánh tay thì hắn cũng có thể lật tung đại địa.
- Cái gì thế...
Nhìn thấy Quan Thụ Giả đột nhiên thay đổi ngoại hình, rất nhiều người giật mình. Trong chớp mắt này, Quan Thụ Giả không chỉ thân thể trở nên to lớn mà sức mạnh cũng được tăng vọt, tựa như bên trong thân thể của hắn ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, tựa như ẩn chứa sức mạnh của một thế giới.
- Đây chính là Quan Thụ Giả.
Có lão tổ nói chậm:
- Hắn là người duy nhất ở Văn Trúc đạo thống có thể mượn sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ, cho dù hắn đã rời khỏi Văn Trúc đạo thống, thế nhưng vẫn có thể vượt qua thời không để mượn sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ, để hắn bùng nổ, đây chính là chỗ lợi hại của Quan Thụ Giả, cho nên hắn mới được Văn Trúc đạo thống tôn xưng là thủ hộ thần.
Văn Trúc đạo thống có một gốc tổ thụ, gốc tổ thụ Văn Trúc Kim Thạch Thụ này đã sinh trưởng vô số năm tháng, nó có sức mạnh cường đại vô song, thậm chí có người nói rằng sợi rễ của nó đã mọc khắp mọi góc ngách trong đạo thống.
Còn Quan Thụ Giả thì chính là người duy nhất trên thế gian có thể mượn sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ, cho dù hắn không ở trong Văn Trúc đạo thống thì cũng có thể vượt qua thời không để mượn sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ, thế nhưng uy lực lại yếu hơn rất nhiều.
Mặc dù là vậy thì vẫn hết sức mạnh mẽ, vẫn hết sức kinh khủng. Phải biết rằng bản thân Quan Thụ Giả đã mạnh lắm rồi, nếu lại thêm sức mạnh của Văn Trúc kim Thạch Thụ nữa thì thực lực khủng bố biết mấy.
Khi Quan Thụ Giả dung hợp sức mạnh của Văn Trúc Kim Thạch Thụ thì nói không chừng có thể sánh ngang với Hươu Khách Ông.
"Đông..."
Lúc này, một tiếng trống vang vọng thiên địa, chỉ thấy Tứ Đại Bảo Vương treo một cái trống lớn ở trước ngực, tay cầm dùi trống, dùi trống vừa gõ vào mặt trống thì tiếng trống chấn động thiên địa, vạn đạo nháy mắt bị trấn áp, đại đạo pháp tắc mất hết sức mạnh.
Trong tiếng "đông" này, mọi người đều cảm thấy buồng tim của mình bị đập mạnh, không sao thở nổi, suýt nữa là gạt chết.
Nguy hiểm đột nhiên kéo tới khiến mọi người khiếp sợ, mặt mày trắng nhách, nói:
- Đây... đây là bảo vật gì thế.
- Truy Hồn Cổ!
Có lão tổ nghiêm mặt, lập tức rời xa Tứ Đại Bảo Vương, hắn nói chậm:
- Thế nhân đều hiểu lầm Tứ Đại Bảo Vương là bốn vị Bảo Vương, thế nhưng trên thực tế là chỉ bốn món trọng bảo của Tàng Kim Động, cũng gọi là bảo vương, cho nên động chủ của Tàng Kim Động được gọi là Tứ Đại Bảo Vương.
- Ngày đó Tứ Đại Bảo Vương nghênh chiến Cổ Nhất Phi, kỳ thật là động chủ Tàng Kim Động lấy bốn món trọng bảo nghênh chiến Cổ Nhất Phi, thế nhưng thế nhân lại tưởng rằng bốn vị Bảo Vương nghênh chiến Cổ Nhất Phi.
Có cường giả biết rõ nội tình lắc đầu cười khổ.
Truy Hồn Cổ là một trong bốn món trọng bảo, khi tiếng trống truy hồn vừa vang thì đối phương sẽ đánh mất hồn phách, mặc người xâu xé.
- U...
Lúc này, tiếng hươu vang lên, mọi người nhìn sang, chỉ nghe "xèo xèo xèo", lúc này chỉ thấy trên đầu Hươu Khách Ông mọc ra một cặp sừng hươu.
Cặp sừng hươu này hết sức to lớn, khi cặp sừng hươu này mọc trên đầu Hươu Khách Ông thì giống như hai gốc cây nhỏ mọc trên đầu Hươu Khách Ông vậy.
Mặc dù cặp sừng hươu này chỉ mới mọc ra trên đầu Hươu Khách Ông thế nhưng nó lại không hề có vẻ non nớt, trái lại, cặp sừng hươu này hết sức già dặn, hơn nữa thoạt nhìn còn rất cứng rắn.
Cặp sừng hươu này của Hươu Khách Ông có cảm giác rất đặc biệt, để người ta nhìn không thấy giống sừng hươu, mà thấy giống sừng rồng hơn, bởi vì cặp sừng hươu này tràn trề sức mạnh.
- Ách...
Nhìn thấy trên đầu Hươu Khách Ông mọc ra sừng hươu, rất nhiều người trợn tròn mắt. Hươu Khách Ông là một ông lão hiền lành, hạc phát đồng nhan, đầu tóc trắng xóa, thế nhưng trên đỉnh đầu lại đội một cặp sừng hươu to lớn, thoạt nhìn rất quỷ dị, rất khó chịu.
- Hươu Khách Ông là hươu yêu à?
Nhìn thấy trên đầu Hươu Khách Ông mọc ra một cặp sừng hươu, có tu sĩ trẻ tuổi hỏi nhỏ.
- Ngươi biết hươu đại biểu cho điều gì không?
Có cường giả đã có tuổi tác nhìn thoáng qua tu sĩ trẻ tuổi, lạnh nhạt nói.
- Tường hòa, trường thọ.
Tu sĩ trẻ tuổi nói.
- Không phải.
Có tu sĩ kiến thức uyên bác lắc đầu, nói:
- Tường hòa, trường thọ là hươu bình thường. Thế nhưng một khi hươu thành yêu thì khác hẳn, hươu tại sao có thể thông thần? Là dâm hợp! Cho nên, rất nhiều hươu yêu song tu với nhau, có rất nhiều nơi coi hươu yêu là điềm xấu.
- Thế nhưng, Hươu Khách Ông là huyết hươu.
Có lão tổ lạnh nhạt nói.
- Huyết hươu cùng hươu có gì khác nhau?
Có rất nhiều tu sĩ cường giả không rõ.
- Huyết hươu khi còn là hươu thì quý giá hơn hươu.
Nói tới đây, hai mắt lão tổ nghiêm lại, nói chậm:
- Thế nhưng khi huyết hươu thành yêu thì... hắc, các ngươi biết nó sống bằng cái gì không?
- Bằng cái gì?
Có tu sĩ hơi giật mình.
- Máu, máu người.
Vị lão tổ này nói chậm:
- Uống càng nhiều máu người thì huyết hươu càng trường thọ, càng sống lâu hơn, thần thông cũng sẽ ngày càng cường đại. Sừng của huyết hươu, trăm tuổi dài thêm một tấc, cũng có nghĩa, hắc hắc, phải uống rất nhiều máu người thì mới mọc được một tấc sừng hươu.
- Chuyện này...
Nghe vậy, không ít người rùng mình.
Nhất thời, rất nhiều người đang nhìn cặp sừng hươu trên đầu Hươu Khách Ông đều biến sắc.
Mặc dù không ai đo đạc cặp sừng hươu của Hươu Khách Ông dài bao nhiêu lớn bao nhiêu, thế nhưng ít nhất cũng hơn chín thước. Thử nghĩ mà xem, để mọc ra một cặp sừng hươu lớn như thế, Hươu Khách Ông cuối cùng đã uống bao nhiêu máu người.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều run rẩy.
Nhìn sừng hươu mọc trên đầu Hươu Khách Ông, nhất thời, rất nhiều tu sĩ đột nhiên cảm thấy buồn nôn, toàn thân nổi da gà.
Hươu Khách Ông có ngoại hình hạc phát đồng nhan, thoạt nhìn hết sức hiền lành, giống như một vị cao nhân đắc đạo, hơn nữa, từ trước tới nay danh tiếng của Hươu Khách Ông rất vang dội, người trong thiên hạ đều biết rằng hắn là Chân Thần bất hủ đứng đầu Đế Thống Giới, hơn nữa còn là Chân Thần bất hủ sống lâu nhất.
Có thể nói, trong mắt mọi người Hươu Khách Ông là lão tiền bối đức cao vọng trọng, đâu ai ngờ rằng phía sau khuôn mặt hiền lành của hắn lại che dấu một chuyện máu tanh, ô uế như vậy chứ.