Cũng chính vì vậy, tuyệt thế công pháp cùng vô địch thần binh của Thạch Vận đạo thống mới hao mòn từng món một. Bởi vì những đại giáo cương quốc rời khỏi Thạch Vận đạo thống không mang theo những thứ này thì lấy chúng ra đấu giá, đổi thành vật tư rời khỏi nơi này.
Có thể nói, sau khi những đại giáo cương quốc đó trốn khỏi nơi này thì đã để lại một vùng đất cằn cỗi cho những người không thể chạy trốn.
- Thế nhưng, có nhiều thứ không phải muốn lấy thì có thể lấy.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Chẳng lẽ là đạo nguyên...
Ngô Hữu Chính hoàn hồn, không khỏi giật mình. Dù sao hắn cũng là một trong số ít cao thủ đứng đầu Thạch Vận đạo thống, vì vậy biết rất nhiều thứ.
- Chúng ta vẫn còn đạo nguyên sao?
Lâm Diệc Tuyết nghe sư phụ mình nói vậy, không khỏi ngạc nhiên. Thạch Vận đạo thống bọn họ đã xuống dốc đến tình trạng này rồi, sợ rằng đạo nguyên đã sớm khô cạn, đã sớm biến mất.
- Còn...
Ngô Hữu Chính nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói rằng:
- Chúng ta vẫn còn đạo nguyên, thế nhưng chúng ta không biết nó ở đâu mà thôi. Ta cùng mấy vị Chân Thần từng nghiên cứu với nhau, thế nhưng tiếc là chưa từng thành công. Nếu như chúng ta không có đạo nguyên thì đã vỡ nát từ lâu rồi. Thế nhưng đạo thống chúng ta mặc dù suy sụp, thế nhưng lại kẹt ở Đế Thống Giới, không hề rơi xuống, cho nên chứng tỏ đạo nguyên vẫn còn. Tiếc là chúng ta không tìm thấy đạo nguyên.
Ngô Hữu Chính dù sao cũng là Chân Thần mạnh nhất Thạch Vận đạo thống, cho nên hắn từng thăm dò thử, thế nhưng chưa từng thành công.
- Mặc dù không phải đạo nguyên, thế nhưng lại có liên quan rất lớn với đạo nguyên.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói.
- Công tử cũng đến đây vì thứ này?
Ngô Hữu Chính bật thốt:
- Không đúng, không tử đến đây vì thứ tà vật dưới lòng đất...
Nói tới đây, hắn không khỏi cười khan.
Bởi vì trước đó Lý Thất Dạ từng nói đuổi theo tà vật mà đến đây, bây giờ hắn nói Lý Thất Dạ đến đây vì bảo vật thì hình như là bất kính với Lý Thất Dạ, vì vậy hắn vội đổi giọng.
- Không cần phải ngượng miệng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ta thật sự đuổi theo tà vật mới đến đây, thế nhưng đồng thời cũng vì thứ này nên mới tới đây.
Ngô Hữu Chính cười khan, mặt mày xấu hổ.
- Đây là một món bảo vật vô thượng?
Lâm Diệc Tuyết tò mò, ngẩng đầu nhìn lén Lý Thất Dạ một cái.
- Phải xem xem ngươi nghĩ như thế nào nữa, thứ này cũng là một món đồ mang tới tai ương ngập đầu.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Bằng không thì Thạch Vận đạo thống các ngươi vì sao lại suy sụp trong vòng một đêm, bằng không thì vì sao đạo nguyên của các ngươi vẫn còn, thế nhưng đạo thống lại khô cạn.
- Tà vật cũng đến vì thứ này?
Ngô Hữu Chính bật thốt, nội tâm chấn động, nói rằng:
- Không đúng, phải nói trước đây rất lâu tà vật đã đến rồi. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Thạch Vận đạo thống chúng ta suy sụp. Kể từ khi đó thì tà vật bắt đầu quấy phá, hơn nữa ban đầu tà vật cũng vì thứ này nên mới đến đây.
Ngô Hữu Chính từng nghiên cứu chuyện này, bây giờ được Lý Thất Dạ chỉ điểm, hắn lập tức hiểu được huyền cơ, suy nghĩ thông suốt.
- Cũng có thể nói như vậy.
Lý Thất Dạ gật đầu.
Ngô Hữu Chính hoàn hồn, vội hỏi:
- Công tử có thể diệt trừ tà vật này?
- Nếu như tà vật không diệt, như vậy sẽ có vấn đề lớn.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đến lúc đó, không chỉ Thạch Vận đạo thống các ngươi, mà toàn bộ Đế Thống Giới sẽ gặp vấn đề lớn.
- Khủng bố vậy sao?
Nghe vậy, Ngô Hữu Chính rùng mình.
- Thứ này không thuộc về thế giới này.
Lý Thất Dạ nhìn xa, ánh mắt co lại.
- Nếu như tà vật bị diệt trừ...
Ngô Hữu Chính ngẩn ngơ, tự lẩm bẩm. Hắn giật mình, nghẹn ngào nói:
- Nếu như tà vật bị diệt trừ, như vậy... như vậy... như vậy... như vậy đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống chẳng phải sẽ khôi phục lại hay sao?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Ngô Hữu Chính mừng rỡ như điên. Dù sao, chuyện này đối với Thạch Vận đạo thống chính là tin vui như trời.
- Nếu như trừ được thì Thạch Vận đạo thống các ngươi sẽ bộc phát sinh cơ, đại đạo cuồn cuộn, sẽ nghênh đón một môi trường mới.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Sẽ có một hồi phồn vinh.
- Thật là như thế.
Ngô Hữu Chính mừng rỡ như điên, quỳ xuống đất, nói rằng:
- Công tử trừ được tà vật, chính là ân nhân đời đời kiếp kiếp của Thạch Vận đạo thống, Thạch Vận đạo thống đời đời kiếp kiếp sẽ lập trường sinh bài cho công tử.
- Đừng vội cám ơn ta.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, lạnh nhạt nói:
- Làm không khéo thì sẽ để Thạch Vận đạo thống các ngươi tan thành tro bụi.
Lời này như một chậu nước lạnh giội thẳng vào đầu Ngô Hữu Chính. Thế nhưng hắn xốc lại tinh thần, vẫn cứ quỳ lạy, nói rằng:
- Thế nhưng đây ít nhất cũng là hy vọng. Thạch Vận đạo thống nếu tiếp tục như thế này thì cũng khó thoát khỏi cái chết, cũng có một ngày sẽ tan vỡ diệt vong.
- Cách nhìn của ngươi đúng là lạc quan.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Ngày qua ngày, càng ngày càng nhiều cường giả đại giáo đạo thống xuất hiện ở Minh Lạc thành. Bởi vì đông đảo tu sĩ cường giả ngoại lai tràn vào Minh Lạc thành, khiến cho số lượng tu sĩ cường giả ngoại lai vượt xa cư dân bản địa ở Minh Lạc thành.
Đại giáo đạo thống tràn vào Minh Lạc thành càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn là người sau mạnh hơn người trước, người sau uy danh hiển hách hơn người trước.
Bách Diệp tông, Phi Long đạo thống, Hạc Vũ giáo, Linh Thông đạo thống... Từng đại giáo đạo thống uy chấn phát phương lần lượt xuất hiện ở Minh Lạc thành, nhất thời khiến cho bầu không khí của Minh Lạc thành cực kỳ khẩn trương, thậm chí bắt đầu xuất hiện xung đột quy mô nhỏ.
Mặc dù càng ngày càng có nhiều đại giáo đạo thống tràn vào Minh Lạc thành, thế nhưng may mắn là tạm thời không có ai coi trọng phế tích của Lý Thất Dạ, cũng không có ai tới quấy rầy Lý Thất Dạ.
Tuy nhiên Lý Thất Dạ thanh tĩnh không được bao lâu thì một hôm đột nhiên nghe "đùng" một cái, lúc này, bầu trời xuất hiện một cánh cửa khổng lồ, một chiếc chiến hạm vô cùng to lớn bay chậm ra khỏi cánh cửa.
Chiếc chiến hạm này lớn tới mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, chiến hành này hình thôi, phần đuôi có hai cái cánh, hình tượng hết sức huyền huyễn, giống như chiến cơ.
Chiếc chiến hạm này giống như một tòa thành trì khổng lồ, khi chiếc chiến hạm này bay chậm ra khỏi cánh cửa thì đằng sau nó lại có từng chiếc chiến hạm cỡ nhỏ bay theo bảo vệ.
Trận hình này tạo thành một chiến đội khổng lồ, một đội ngũ chiến hạm trên không. Đội ngũ chiến hạm kinh khủng như thế này có thể dễ dàng tiêu diệt bất kỳ đại giáo cương quốc nào đó.