- Những phế tích khác của Minh Lạc thành dù bị vứt bỏ thế nhưng chúng nó vẫn sừng sững không ngã. Mà nơi này thì bị chấn nát bấy, tất cả đình đài cổ điện đều bị xung lực đánh sụp, thậm chí là vỡ nát thành đá vụn. Cho nên ở nơi này ngươi không nhìn thấy phế lâu tàn điện.
Ngô Hữu Chính giải thích với Lâm Diệc Tuyết.
- Chuyện này... đúng là như vậy.
Sau khi được sư tôn chỉ điểm, Lâm Diệc Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng như Ngô Hữu Chính nói, bốn phía hoang tàn, không còn sót lại phế lâu tàn điện nào hết.
Mặc dù Lâm Diệc Tuyết lớn lên ở Minh Lạc Thành, thế nhưng nàng thật sự chưa từng để ý tới những chi tiết này.
Lâm Diệc Tuyết nhìn Thiên Vận phế tích bằng phẳng, không khỏi sững sờ. Thiên Vận phế tích đúng là khác với những nơi khác.
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Diệc Tuyết ngơ ngác hỏi.
- Không biết, sợ rằng có không ai biết.
Ngô Hữu Chính lắc đầu, nói rằng:
- Tông môn của chúng ta không có ghi chép cụ thể, chỉ có vài dòng rải rác mà thôi. Thế nhưng trong vòng một đêm, Thiên Vận giáo cường thịnh vô địch cứ thế biến mất.
- Đây là một trận đại chiến.
Lúc này, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Một trận đại chiến kinh thiên động địa. Đương nhiên, đại chiến không phát sinh ở nơi này, nơi này chỉ bị dư kình quét qua mà thôi.
- Khủng bố như vạy?
Nghe vậy, Ngô Hữu Chính hít lạnh, nói rằng:
- Đồn rằng nơi này năm xưa chính là trọng địa của Thiên Vận giáo. Ngoại trừ được ba vị Chân Đế cùng Chân Thần bất hủ gia trì ra thì còn có sức mạnh của thủy tổ. Thậm chí có người nói rằng đạo nguyên của Thạch Vận đạo thống ở ngay nơi này. Lúc đó nơi này vững như thành đồng, là loại sức mạnh nào mới có thể xông hủy nó?
Khiến Ngô Hữu Chính giật mình đó là sức mạnh xông hủy nơi này chỉ là dư âm mà thôi. Sức mạnh kinh khủng như vậy, đúng là khiến con người ta không sao tưởng tượng nổi.
- Có gì không thể chứ?
Lý Thất Dạ hời hợt nói rằng:
- Ba vị Chân Đế, đông đảo bất hủ, cũng không thể bảo vệ được vùng đất này. Chỉ là trọng địa thì sao đủ thành đạo.
- Chuyện này... chuyện này... chuyện này quá kinh khủng.
Ngô Hữu Chính run rẩy. Hắn chẳng qua chỉ là Chân Thần đại cảnh, đang ra sức bước vào Chân Thần đăng thiên. Tồn tại như Chân Đế, hắn nằm mơ cũng không mơ được.
- Thế gian có thứ mạnh như vậy sao?
Lâm Diệc Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Thế gian có thứ gì có thể lập tức tiêu diệt ba vị Chân Đế cùng hơn mười vị Chân Thần bất hủ chứ? Vật như vậy căn bản không tồn tại.
Lâm Diệc Tuyết dù sao cũng là tiểu cô nương, nàng rất ít khi rời khỏi Minh Lạc thành, thứ mà nàng nhìn thấy chỉ có Thạch Vận đạo thống mà thôi. Bây giờ Thạch Vận đạo thống đã xuống dốc, Minh Lạc thành bọn họ chính là lớn nhất.
Trong mắt nàng, có thể trở thành Chân Thần đăng thiên đã lợi hại lắm rồi. Ở Minh Lạc thành, tìm được một Chân Thần đăng thiên thì cũng đã hết sức giật mình rồi.
Trong lòng nàng, tồn tại cao thượng như Chân Đế, Chân Thần bất hủ, mơ cũng không mơ được. Thử nghĩ mà xem, ba vị Chân Đế cùng hơn mười vị Chân Thần bất hủ chớp mắt bị tiêu diệt, chuyện như thế, nằm mơ cũng không dám mơ tới.
- Chỉ có thể nói thế giới của ngươi quá nhỏ.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói rằng:
- Thế giới rộng lớn hơn tưởng tượng của ngươi, cường giả cũng nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Lâm Diệc Tuyết đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, căm tức nói:
- Hừ hừ hừ, ta kiến thức nông cạn, hừ hừ, chẳng lẽ ngươi thông thái hơn ta sao.
- Tuyết nhi, không được vô lễ.
Ngô Hữu Chính trừng mắt Lâm Diệc Tuyết, trầm giọng nói.
- So với ngươi thì mạnh hơn.
Lý Thất Dạ cũng không quan tâm, cười nhạt một tiếng, nói.
- Hừ...
Lâm Diệc Tuyết không phục, trừng Lý Thất Dạ. Thế nhưng sư tôn của mình đang ở đây, nên không dám phát tác với Lý Thất Dạ, đành phải nuốt lửa giận vào bụng.
- Công tử... vừa rồi công tử nói...
Ngô Hữu Chính do dự một chút, nói rằng:
- Công tử nói Minh Lạc thành chúng ta sắp sửa diệt vong, chuyện này là thật hay giả?
- Thật hơn cả trân châu.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Ít thì năm ba ngày, nhiều thì mười ngày tám ngày. Minh Lạc thành các ngươi chắc chắc hứng chịu tai ương ngập đầu.
- Sư phụ, đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang yêu ngôn hoặc chúng.
Lâm Diệc Tuyết lập tức phản bác, nói với Ngô Hữu Chính:
- Minh Lạc thành chúng ta đang hoàn hảo, cổ thành vững như thành đồng, làm sao lại có tai ương ngập đầu chứ.
- Không được nói bậy...
Ngô Hữu Chính quát dừng Lâm Diệc Tuyết. Trong lòng của hắn không khỏi lo lắng, thân là tông chủ Sơ Thạch tông, hắn không đơn thuần như Lâm Diệc Tuyết.
- Chuyện này... là thật sao?
Ngô Hữu Chính khiếp sợ, nói rằng:
- Minh Lạc thành không kết thù với đại năng nào hết, càng không trêu chọc đến hung nhân nào cả, tai ương diệt thành từ đâu mà tới?
- Biết Bạch Lan thành không? Bạch Lan thành trong vòng một đêm biến mất, biết chứ.
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính.
- Bạch Lan thành...
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Hữu Chính thót tim, dự cảm không lành bao phủ trái tim của hắn.
- Ta... ta cũng vừa mới nhận được tin tức của Bạch Lan thành.
Ngô Hữu Chính hít lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Lan thành cách Minh Lạc thành rất xa, phải mất một thời gian thì hắn mới có thể nhận được tin tức.
- Sư phụ, Bạch Lan thành thật sự biến mất sao?
Lâm Diệc Tuyết bây giờ mới biết đến chuyện này, không khỏi giật mình.
- Đúng vậy, ta chỉ mới nhận được tin tức hồi sáng.
Ngô Hữu Chính gật đầu, nét mặt nghiêm túc, nói rằng:
- Sợ rằng mấy lão đầu của Lạc phủ cũng nhận được tin tức này, nhưng sợ bạo động nên không dám tiết lộ.
- Vì sao lại biến mất?
Tin tức này được chính miệng sư tôn nói ra, như vậy thì không phải giả. Chuyện này khiến Lâm Diệc Tuyết tái mặt, phải biết rằng Bạch Lan thành cũng có thể xếp vào một trong những thành trì lớn nhất Thạch Vận đạo thống. Cho dù không thể chen vào năm vị trí đầu, thế nhưng bây giờ Bạch Lan thành biến mất, làm sao không dọa người khác nhảy dựng cho được.
- Không biết, theo tin tức truyền về thì Bạch Lan thành biến mất, biến thành một vực sâu vạn trượng, không có bất kỳ ai sống sót, toàn bộ thành trì giống như bốc hơi.
Ngô Hữu Chính khi nói câu này thì sắc mặt rất nghiêm nghị.
Trên thực tế, khi vừa nhận tin tức này thì hắn cũng sợ hãi nhảy lên. Một tòa
thành trì đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, đối với Thạch Vận bọn họ, đây chính là chuyện động trời.
- Cho nên, Minh Lạc thành các ngươi cũng không phải vững như tường đồng.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Bạch Lan thành đã hủy diệt, kế tiếp chính là Minh Lạc thành các ngươi.