Nhất thời, thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người run rẩy. Hai ông lão này ở Binh Trì thế gia cũng là nhân vật tiếng tăm, cũng là cường giả có uy tín. Thế mà ngay cả một ngón tay của Lý Thất Dạ cũng không đỡ nổi, chẳng khác gì sâu kiến.
Mặc dù trong lòng mọi người đã đoán được chuyện này, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn rung động như thường.
Khi Lý Thất Dạ một cước giẫm chết Mã Minh Xuân cũng rất rung động, làm cho vô số người ngơ ngẩn.
Thế nhưng Chân Thần bất hủ như Mã Minh Xuân cách bọn họ quá xa, cảnh giới quá cao. Cho nên khi hắn bị Lý Thất Dạ giẫm chết, có một số người không có ấn tượng quá sâu sắc với việc thân thể tan vỡ.
Thế nhưng hai ông lão này thì lại khác. Có rất nhiều lão tổ đại giáo thế gia mạnh tương đương hai ông lão này, đồng thời, sư phụ của một vài thiên tài trẻ tuổi cũng có thực lực như vậy.
Dù vậy, Lý Thất Dạ chỉ cần một ngón tay thì đã có thể nhấn chết bọn họ. Như vậy cũng có nghĩa ngón tay của Lý Thất Dạ cũng có thể dễ dàng nhấn chết bọn họ, nhấn bọn họ thành sương máu. Chuyện này còn khắc sâu hơn cả việc thân thể vỡ vụn. Cho nên, trong thời gian ngắn có không ít người rùng mình, nội tâm rét run.
Thậm chí có lão tổ đại giáo sợ tới nỗi hai chân run rẩy. Tưởng tượng mà xem, có người có thể dùng một ngón tay giết chết mình, chuyện như vậy quá mức khủng bố, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp nội tâm của mọi người, làm người ta không rét mà run.
Nhất thời, tất cả mọi người nín thở, không dám hó hé, trơ mắt nhìn sương máu bay đi mất.
- Đáng tiếc, không ai có thể cứu được ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Ai đến cũng là chịu chết thôi.
Nói xong thì duỗi bàn tay chộp Binh Trì Hàm Ngọc.
Binh Trì Hàm Ngọc mặt mày trắng bệch, ánh mắt sợ hãi. Lúc này nàng không chạy trốn, nàng đã thua rồi, nàng phải chịu trách nhiệm việc này. Hơn nữa, cho dù nàng chạy trốn thì cũng không thể làm được gì. Nàng biết, mọi sự giãy dụa đều là uổng công.
Bàn tay của Lý Thất Dạ chộp tới, Binh Trì Hàm Ngọc không hề chống cự, bởi vì chống cự chỉ uổng công, cho nên mặc cho Lý Thất Dạ bắt lấy.
"Keng..."
Ngay khi Binh Trì Hàm Ngọc bị Lý Thất Dạ chộp lấy thì thình lình có tiếng kiếm vang khắp cửu thiên, kiếm mang đâm rách thiên địa, một kiếm ngang trời mà đến, vượt qua vạn vực.
Kiếm này mênh mông cuồn cuộn, chém nhật nguyệt tinh thần, chặt lục đạo luân hồi. Kiếm này ngang trời mà đến, quét sạch tất cả chướng ngại trong thiên địa, bất kỳ thứ gì ngăn trước mặt đều bị kiếm này phá tan.
Kiếm này ngang trời mà đến, thanh thế vô cùng to lớn, khí tức Chân Đế dữ dội như sóng, cuồn cuộn mà đến, ầm ầm không dứt, giống như thần uy của Chân Đế càn tới, nghiền nát tất cả thần ma của chư thiên thập địa. Bên dưới oai Chân Đế cuồng bá này, vô số sinh linh run rẩy, nơm nớp lo sợ.
- Chân Đế...
Cảm nhận được khí tức của Chân Đế, có người giật mình hét lên, đưa mắt nhìn ra phía xa.
- Bát Trận Chân Đế...
Có người bật thốt. Một kiếm này tới từ Vạn Trận quốc xa xôi, nháy mắt vượt qua thiên địa.
Vạn Trận quốc chỉ có một người thành tựu Chân Đế... Bát Trận Chân Đế.
Rất nhiển hiên, Bát Trận Chân Đế đã ra tay, một kiếm ngang trời, muốn cứu Binh Trì Hàm Ngọc. Thân là Chân Đế, cho dù cách xa ức vạn dặm, thế nhưng một kiếm ngang trời vẫn kinh khủng tuyệt luân.
Bát Trận Chân Đế ra tay đúng là bất phàm, không hổ là Chân Đế. Một kiếm ngang trời mà đến, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn.
Một kiếm này ngang trời mà đến, vượt qua vạn vực, tách đôi thiên địa hỗn độn, làm cho người ta thấy mà sợ hãi. Mặc dù cách nhau xa xôi như vậy, thế nhưng vẫn làm người sợ hãi, uy lực vẫn kinh khủng như thường.
Kiếm của Bát Trận Chân Đế ngang trời mà đến, nhắm thẳng cần cổ của Lý Thất Dạ, muốn chém đứt đầu lâu của Lý Thất Dạ.
Thế nhưng, đối mặt với một kiếm kinh thiên này, Lý Thất Dạ chẳng buồn quan tâm, chỉ tùy tiện đánh ra một quyền. Một quyền này không hề có biến hóa ảo diệu, cũng không có lực lượng kinh thiên, chỉ là một quyền tùy ý mà thôi.
"Phanh..." Trời long đất lở, nhật nguyệt phai mờ. Một quyền đánh ra, cho dù thoạt nhìn không có lực lượng thì cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Trong tiếng "phanh" này, chỉ thấy một kiếm ngang trời lập tức vỡ nát, cự kiếm bị đánh nát thành ngàn tỉ mãnh vỡ, mảnh vỡ tán loạn khắp trời, trong suốt lấp lánh, bầu trời như đổ mưa ánh kiếm.
Một kiếm vỡ vụn, phong quyển tàn vân, khí tức Chân Đế cũng bị nghiền mất, căn bản không thể gánh nổi một quyền vô địch này. So với một quyền bình thường của Lý Thất Dạ, một kiếm ngang trời của Bát Trận Chân Đế có vẻ vô cùng yếu ớt, căn bản không thể tranh tài.
- Vô địch...
Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người hít lạnh một hơi. Mặc dù mọi người đều đoán được kiếm của Bát Trận Chân Đế sẽ thất bại, thế nhưng không ngờ nó lại bị Lý Thất Dạ đánh nát dễ như vậy.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Vạn Trận quốc, tất cả mọi người muốn biết Bát Trận Chân Đế có ra tay cứu Binh Trì Hàm Ngọc hay không. Dù sao thì Binh Trì Hàm Ngọc cũng là vị hôn thê của hắn, danh phận của bọn họ đã được định đoạt.
- Xem ra hắn rất quan tâm tới ngươi. Đáng tiếc, tất cả đã thành định cục.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nhìn về phía Vạn Trận Quốc, nói rằng:
- Muốn tới khiêu chiến ta thì ta tùy thời hoan nghênh. Ta ngay tại Hồng Hoang Sơn, chờ ngươi xuất quan tới đây đánh với nhau một trận!
Nói xong thì xoay người rời khỏi.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, tất cả mọi người đều rùng mình. Lý Thất Dạ đang tuyên chiến với Bát Trận Chân Đế! Thế nhưng lúc này Bát Trận Chân Đế vẫn chưa xuất quan.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn về phía Vạn Trận quốc. Trên thực tế, không ai cảm thấy bất ngờ khi Lý Thất Dạ khiêu chiến Bát Trận Chân Đế.
Ngay đó chính Bát Trận Chân Đế mang theo đại quân công phá hoàng cung, chính Bát Trận Chân Đế đã đuổi tân hoàng khỏi hoàng vị. Đồng thời ngày đó tân hoàng với Binh Trì Hàm Ngọc từng có hôn ước, sau này lật lọng, mới có hôn sự giữa Bát Trận Chân Đế cùng Binh Trì Hàm Ngọc.
Có thể nói, bất kể là quốc thù hay là hận nhà, tân hoàng đều có lý do tuyên chiến với Bát Trận Chân Đế, hai người bọn họ không chết không thôi!
Lúc này mọi người hít lạnh, không ai dám lên tiếng, im lặng đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời khỏi.
Sau khi Lý Thất Dạ biến mất thì tất cả mọi người mới thở phào một hơi, giống như trút được gánh nặng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khi Lý Thất Dạ ở đây, mọi người không ai dám lên tiếng, thậm chí còn cảm thấy nơm nớp sợ hãi. Lý Thất Dạ rời đi, bọn họ mới dám thở ra tiếng.