Đế Bá

Chương 3744: Thánh Quang




Chuyện này thật đáng sợ biết mấy. Dường như viên đạo tâm này có thể hóa thành mọi tồn tại trong một ý niệm. Đạo tâm như thế, cuối cùng là một viên đạo tâm như thế nào? Là một viên đạo tâm đáng sợ ra sao?

"Ông..."

Lúc này thân thể của Lý Thất Dạ không còn dâng trào thánh quang nữa, mà là rũ xuống hào quang thần thánh. Khi hào quang thần thánh rũ xuống nhân thế thì mọi góc trong nhân thế đều được hào quang thần thánh lấp đầy.

Được hào quang thần thánh lấp đầy, cả thế gian như trở nên quang minh, khiến tất cả hắc ám trong lòng thế nhân không chỗ độn hình.

Lúc này thân thể Lý Thất Dạ không còn dâng trào thánh quang nữa, sức mạnh thần thánh của hắn không còn mênh mông cuồn cuộn nữa. Lúc này thánh quang của hắn rất là dịu dàng, rất là tinh mịn.

Thế nhưng sức mạnh thần thánh của Lý Thất Dạ không vì vậy mà suy yếu, trái lại, sức mạnh thần thánh của Lý Thất Dạ càng trở nên sâu không lường được.

Lúc này thánh quang của Lý Thất Dạ trở nên lặng lẽ, không còn dữ dội như vừa rồi, không còn thanh thế to lớn như vừa rồi.

Thế nhưng thánh quang của Lý Thất Dạ lại lặng lẽ có ở mọi nơi, có trong từng tấc đất, từng góc ngách trong nhân thế. Cuối cùng thánh quang như dung hòa vào thời gian, dung hòa vào thế giới. Dường như toàn bộ thế giới đều trở thành một phần sức mạnh của thánh quang.

Lúc này có vô số người bị thánh quang của Lý Thất Dạ ảnh hưởng, không ít người bị ánh quang thắp cháy quang minh trong lòng, hai chân khuỵu xuống, đầu úp xuống đất, quỳ lạy Lý Thất Dạ, giống như đang quy y Lý Thất Dạ.

Sức mạnh thần thánh khủng bố như vậy, ngay cả lão tổ đại giáo cũng phải rùng mình. Dưới sức mạnh thần thánh này, Lý Thất Dạ không cần động tới một ngón tay thì cũng đã có thể làm rất nhiều tu sĩ cường giả buông vũ khí đầu hàng, quỳ rạp dưới chân Lý Thất Dạ.

Đây mới thật sự là không chiến mà thuần phục người khác. Sức mạnh kinh khủng này có thể tịnh hóa người khác trở thành môn đồ của mình.

Nghĩ tới đây, vô số lão tổ đại giáo hít lạnh, rùng mình một cái.

Lúc này, một tiếng "tách" vang lên. Ngay khi sợi nguyền rủa cuối cùng bị thánh quang của Lý Thất Dạ tịnh hóa mất thì "ông" một cái, trăm vạn đại quân của quân đoàn Trung Ương nhao nhao hiện hình.

Nhất thời, trên những đỉnh núi trong Cửu Liên Sơn đầy nhóc bóng người, đâu đâu cũng là đại quân của quân đoàn Trung Ương.

Thế nhưng lúc này một màn khủng bố phát sinh. Chỉ nghe tiếng tan vỡ "tách, tách, tách" vang lên. Tiếng tan vỡ không quá rõ, thế nhưng lại lọt vào tai của tất cả mọi người.

- A... a... a...

Khi tiếng tan vỡ vang lên thì có tiếng hét thảm quanh quẩn Cửu Liên Sơn, đây là tiếng hét khiếp sợ trước khi chết của trăm vạn đại quân quân đoàn Trung Ương.

Khi tiếng tan vỡ "tách, tách, tách" vang lên thì từng tên binh sĩ của quân đoàn Trung Ương bắt đầu tan vỡ, toàn thân vỡ nát, biến thành sương máu.

Binh sĩ còn sống nhìn thấy đồng bọn của mình biến thành sương máu thì sợ hãi hồn phi phách tán, khiếp sợ hét lớn lên. Cho nên tiếng hét khiếp sợ "A" vang khắp Cửu Liên Sơn, khiến người khác nghe mà rợn người.

Thế nhưng bất kể những binh sĩ này có hét như thế nào đi chăng nữa, hay có xoay người bỏ chạy đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tan vỡ. Dưới sức mạnh phản phệ kinh khủng, chỉ nghe tiếng "tách, tách, tách" vang liên tục, giống như từng hạt đậu rang bị bóp nát vậy.

Lý Thất Dạ không cần ra tay. Khi nguyền rủa của bọn họ không rủa chết Lý Thất Dạ thì sức mạnh khủng khiếp đó sẽ nghiền ép bọn họ, nháy mắt nghiền ép bọn họ thành sương máu, không ai có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ quân đoàn bị hủy diệt, trăm vạn đại quân chớp mắt biến thành sương máu. Nhất thời sương máu tràn khắp thiên địa, toàn bộ Cửu Liên Sơn bị sương máu đậm đặc bao trùm.

Chỉ mới một lát mà đã có rất nhiều ngọn cây đọng giọt sương máu, những giọt sương máu này là do sương máu ngưng tụ thành. Cảnh tượng này làm người ta không rét mà run. Lúc này bầu trời như đổ mưa máu, Cửu Liên Sơn bị mưa máu xối xả, làm cho cây cối, khe núi của Cửu Liên Sơn ngưng tụ giọt sương máu.

Mùi máu tươi đậm đặc phả vào mặt, làm rất nhiều người rùng mình.

"Ọe..."

Có người không thể chịu nổi cảnh tượng này, có người nôn ọe vì mùi máu đậm đặc. Nhất thời, có rất nhiều người nôn ọe tù xì.

Đây chính là trăm vạn đại quân, trăm vạn hùng binh. Vậy mà nói mất thì mất, máu tươi của bọn họ nhuộm đỏ Cửu Liên Sơn, cảnh tượng này quá kinh khủng. Đây chính là trăm vạn sinh mệnh, vậy mà lại biến mất trong nháy quá.

- Không...

Nhìn thấy trăm vạn đại quân bị hủy diệt trong nháy mắt, lúc này, Mã Minh Xuân hét lên.

Lúc này Mã Minh Xuân đã thoát khỏi cơn điên báo thù, trở nên tỉnh táo lại. Nhìn thấy trăm vạn đại quân biến mất, trăm vạn sinh mạng biến mất, hắn đau lòng hét lên.

Hắn đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương thời gian rất dài, rất nhiều binh sĩ quân đoàn Trung Ương từng theo hắn vào sinh ra tử, cùng hắn huyết chiến sa trường, từng khuôn mặt của bọn họ đều để lại dấu ấn trong lòng hắn.

Thế nhưng lúc này những binh sĩ từng theo hắn vào sinh ra tử, từng theo hắn huyết chiến sa trường đã biến mất hết, không còn một ai sống sót. Cảnh tượng này giống như một cây dao nhọn đâm mạnh vào trái tim của hắn.

Hơn nữa, tất cả tinh nhuệ của Mã gia quân đều đang ở đây. Vô số đệ tử Mã gia giao tính mạng cho hắn. Thế nhưng tất cả bọn họ đã tan vỡ hết, thi cốt không còn.

Mã Minh Xuân tỉnh táo khỏi cơn điên báo thù lập tức nhận ra mình đã làm một chuyện điên cuồng như thế nào, tàn nhẫn như thế nào, cá nhân như thế nào. Thế nên hắn mới hét lên.

Nhất thời, tất cả mọi người nín thở nhìn Mã Minh Xuân. Lúc này Mã Minh Xuân bị ngón tay của Lý Thất Dạ đè lại, để hắn tiếp tục sống sót.

Tất cả mọi người nhìn Mã Minh Xuân, toàn bộ quân đoàn đã tan biến chỉ vì dục vọng báo thù cá nhân của Mã Minh Xuân.

Phải biết rằng quân đoàn Trung Ương có đến trăm vạn đại quân, là quân đoàn cường đại nhất Cửu Bí đạo thống ngày nay, đã từng quét ngang bát phương, uy danh hiển hách.

Thế nhưng lại vì dục vọng báo thù cá nhân của Mã Minh Xuân mà một quân đoàn trăm vạn người uy danh hiển hách cứ thế tan thành mây khói, tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian vậy.

Có thể nói, trong lịch sử quân đoàn Trung Ương thì tội ác của Mã Minh Xuân là không thể tha thứ, có chết muôn lần thì cũng không hết tội, là tội nhân của quân đoàn.