Dù vậy thì Mã Minh Xuân vẫn liên tục dò xét mặt hồ, nếu như tân hoàng vẫn còn thở thì hắn sẽ không khách khí mà cho tân hoàng một kích trí mạng.
Mã Minh Xuân đã không còn quan tâm chuyện gì hết, hắn cùng tân hoàng không chết không thôi. Hắn chỉ có một đứa con trai, thế mà lại chết trong tay Lý Thất Dạ. Cho nên bất kể như thế nào thì hắn cũng phải báo thù cho con trai của mình. Cho dù lưng gánh bêu danh thì hắn cũng phải tự tay giết chết tân hoàng.
- Chết rồi sao?
Nhìn thấy mặt hồ yên tĩnh, có người nói nhỏ.
Mọi người lắc đầu nhìn mặt hồ. Mọi người muốn xem xem tân hoàng có động tĩnh nào không. Thế nhưng mặt hồ lại im ắng không có động tĩnh. Tân hoàng rơi xuống hồ nước cũng không có động tĩnh, hình như đã chìm xuống đáy hồ.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc khẩn trương nhìn mặt hồ, không phát hiện hai tay của mình hưng phấn siết chặt lại.
Tần Kiếm Dao cũng tập trung nhìn mặt hồ. Thế nhưng thỉnh thoảng nàng lại nghiêng đầu trầm tư, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó, rồi nhẹ nhàng nhíu mày lại.
Khẩn trương nhất chính là Liễu Sơ Tình. Nàng mặt mày trắng nhách, hai tay bấu chặt góc áo, đôi mắt xinh xắn chăm chú nhìn mặt hồ. Nàng cảm thấy lo lắng, trong lòng cầu nguyện cho Lý Thất Dạ.
- Chẳng lẽ đã chết thật rồi hay sao?
Nhìn thấy mặt hồ yên lặng không có động tĩnh, tân hoàng vẫn không xuất hiện, ngay cả lão tổ đại giáo cũng bắt đầu lung lay.
Trước đó mọi người đều cho rằng tân hoàng thâm bất khả trắc. Theo mọi người thấy, cho dù Mã Minh Xuân dốc hết sức lực thì cũng không phải là đối thủ của tân hoàng. Thế nhưng khi tân hoàng chìm trong hồ ngày càng lâu thì có không ít người bắt đầu lung lay, chẳng lẽ tân hoàng chết thật rồi sao?
Trong tất cả mọi người, người vui vẻ nhất chính là Thang Hạc Tường. Lý Thất Dạ mất tích càng lâu thì càng có lợi với hắn, đây cũng coi như là một tin tốt.
Đương nhiên, Thang Hạc Tường hi vọng Lý Thất Dạ chết dưới đòn đánh trí mạng của Mã Minh Xuân. Như vậy thì coi như hắn đã trừ được mối họa trong lòng, tương lai hắn vẫn còn cơ hội ngồi lên hoàng vị.
Qua thời gian rất lâu, hồ nước vẫn yên tĩnh, không hề có động tĩnh, như thể Lý Thất Dạ thật sự đã chết trong hồ.
- Xem ra tân hoàng không chịu đựng nổi. Đòn đánh này của Mã Minh Xuân thật sự đã lấy mạng của hắn.
Qua lâu như vậy mà vẫn không thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, có người nói nhỏ.
- Mọi chuyện cẩn thận mới chắc, cẩn thận thì mới có thể lái thuyền vạn năm, cho dù cường đại cách mấy thì cũng phải như vậy.
Có cường giả thế hệ trước cảm khái. Tân hoàng cường đại biết mấy, thế nhưng vẫn bị Mã Minh Xuân đánh lén thành công, đánh mất tính mạng.
- Hừ...
Nhìn thấy hồ nước vắng lặng, Thang Hạc Tường xác định Lý Thất Dạ đã chết dưới hồ, cười lạnh nói rằng:
- Không tới giây phút cuối cùng thì làm sao biết được ai là người cười tới cùng chứ. Thực lực chỉ đến thế mà cũng dám to mồm nói khoác. Chết, chính là kết quả duy nhất!
Nói tới đây, Thang Hạc Tường cảm thấy lòng dạ sảng khoái. Giết tân hoàng, hắn không chỉ xả được cơn giận, mà còn tranh thủ được ưu thế rất lớn. Trước đó bị chế giễu, bị chỉ trích thì có là gì chứ.
Nghị tới việc tân hoàng đã trừ, con đường phía trước bằng phẳng, Thang Hạc Tường không khỏi có mấy phần đắc ý.
- Cười tới cùng chỉ có ta mà thôi.
Ngay khi Thang Hạc Tường đắc ý thì một giọng nói thản nhiên vang lên.
- Là tân hoàng...
Nghe thấy giọng nói thản nhiên này, có người quát lớn lên, cảm thấy vui mừng.
Nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn mặt hồ. Thế nhưng mặt hồ yên tĩnh, căn bản không thấy bóng dáng của Lý Thất Dạ.
- Người ở đâu?
Mọi người nhìn mặt hồ mấy lần, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của tân hoàng. Mọi người cảm thấy kỳ quái, giọng nói của tân hoàng phát ra từ đâu?
- Ở đằng kia...
Lúc này có người phản ứng kịp, nhìn lên trên trời, vội vàng chỉ ngón tay, lớn tiếng la lên.
Mọi người nhao nhao nhìn lại. Lúc này mọi người mới nhìn thấy Lý Thất Dạ. Chỉ thấy Lý Thất Dạ đang lười biếng ngồi trên hoàng tọa hoàng kim lơ lửng trên bầu trời, hai chân gác lên trên cái án hoàng kim.
Lý Thất Dạ ngồi đó, hết sức thoải mái, hết sức hài lòng, hết sức tự nhiên. Hệt như từ đầu tới cuối hắn luôn ngồi ở chỗ đó, không hề nhúc nhích.
Thấy được màn này, mọi người choáng váng, hai mắt ngơ ngác. Bởi vì trước đó mọi người đều nhìn thấy tân hoàng bị Mã Minh Xuân đánh rơi vào đáy hồ, thế như bây giờ hắn lại lười biếng ngồi trên hoàng tọa, cứ như người mới bị đánh rơi xuống đáy hồ không phải là hắn, mà là người khác.
Không ai nhìn thấy tân hoàng quay trở lại hoàng tọa lúc nào. Hoặc có lẽ, tân hoàng vốn không hề nhúc nhích, hắn vẫn luôn ngồi ở nơi đó.
Bất kể là loại nào thì mọi người cũng rùng mình. Nếu như tân hoàng bị đánh rơi vào đáy hồ thì không có ai nhìn thấy hắn quay trở lại hoàng tọa, thậm chí ngay cả Mã Minh Xuân cũng không phát hiện.
Nếu như tân hoàng vẫn luôn ngồi trên hoàng tọa thì càng kinh khủng hơn, như vậy người vừa ra tay chỉ là đạo thân của hắn? Thế nhưng nếu như hắn thật sự ngồi ở đó, nhưng không có bất kỳ ai phát hiện, chuyện như vậy thật là kinh khủng biết mấy?
- Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?
Rất nhiều người đạo hạnh nông cạn không nhìn thấu ảo diệu, lập tức ngây người. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy tân hoàng bị Mã Minh Xuân đánh rơi vào đáy hồ, hắn trở lại hoàng tọa từ khi nào vậy?
- Chuyện này... chuyện này quá kinh khủng rồi. Thực lực của hắn hơn xa rất nhiều người.
Có lão tổ đại giáo nhìn ra một chút ảo diệu, không khỏi rùng mình. Nếu như tân hoàng muốn ra tay thì chính là giết người trong vô hình, có thể vô thanh vô thức chém đứt đầu người khác.
- Ngươi...
Mã Minh Xuân thân là Chân Thần bất hủ, vì vậy hắn cũng nhận ra được điều gì đó, sắc mặt thay đổi, không khỏi lùi lại mấy bước.
Phải biết rằng tồn tại như hắn, ở Cửu Bí đạo thống không có nhiều người mạnh hơn hắn, cũng chỉ có loại tồn tại như năm lão tổ chí tôn mà thôi.
Thế nhưng cường đại như hắn, vậy mà hắn lại không mảy may phát hiện tân hoàng vẫn luôn ngồi trên hoàng tọa. Tân hoàng có thể dễ dàng lừa gạt được tai mắt của hắn, chuyện này thật là kinh khủng biết mấy.
Nghĩ tới đây, nội tâm của Mã Minh Xuân lạnh lẽo, hít lạnh một hơi, biết được hôm nay đã gặp kẻ địch đáng sợ. Đây chắc chắn là kẻ địch mạnh nhất trong cuộc đời hắn, cũng chỉ có đứng trước mặt Thái Thanh Hoàng thì hắn mới có cảm giác này.
- Ngươi... ngươi... ngươi vẫn chưa chết...