-... Phản đồ chính là phản đồ. Cho dù ta có thành thật làm hoàng đế thì sau khi Thái Thanh Hoàng chết, các ngươi vẫn sẽ cử binh làm phản. Ta hoang dâm vừa vặn để các ngươi có cớ làm phản sớm hơn mà thôi. Ngươi có thể còn sống đứng ở chỗ này là vì trước đó ta không có hứng thú giết ngươi mà thôi!
Nghe Lý Thất Dạ nói như thế, không ít người đưa mắt nhìn nhau. Nhất thời mọi người đều có cùng một suy nghĩ.
Sáu quân đoàn lớn cử binh làm phản, Binh Trì thế gia cùng Vạn Trận quốc hợp tác soán vị, chẳng lẽ chỉ bởi vì tân hoàng hoang dâm vô đạo thôi sao?
Thái Thanh Hoàng băng hà, cho dù tân hoàng thành thật nắm đại quyền thiên hạ thì có mấy ai sẽ từ bỏ cơ hội đoạt quyền này chứ. Tân hoàng chưa ngồi vững hoàng vị chính là thời cơ tốt nhất.
- Nói bậy bạ...
Thang Hạc Tường quát lạnh, nói rằng:
- Quân có đức thì thần tận trung...
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nói rằng:
- Đừng nói nữa, nói nhiều hơn chỉ tổ khiến ngươi khó xử mà thôi. Ngươi có tìm một trăm cái cớ thì cũng không thể rửa sạch sự thật là ngươi lâm trận làm phản. Bất Trận Chân Đế không mất một binh một tốt thì đã công phá được hoàng cung. Ngươi nói thử xem là ai mở thành nghênh địch, là ai phản chiến trở giáo. Đúng, ta là hôn quân, rồi đấy, mọi người nói thử xem, thân là hoàng tộc Đấu Thánh vương triều, là ai đã giao đế đô cho địch nhân, là ai mở cửa thành nghênh địch vào thành?
- Ngươi...
Nhất thời, Thang Hạc Tường mặt mày đỏ bừng, hồi lâu không nói ra lời.
Không ít người đưa mắt nhìn Thang Hạc Tường. Mọi người không ai nói gì, thế nhưng vẻ mặt đã nói hết tất cả.
Cũng giống như Lý Thất Dạ nói, tân hoàng là hôn quân, hắn hoang dâm vô đạo. Thế nhưng, thân là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân, nhưng mà Thang Hạc Tường lại không phái ra một binh một tốt thì đã mở cửa thành nghênh địch. Cho dù có hàng trăm lý do đi chăng nữa thì cũng không thể rửa sạch vết nhơ làm phản của hắn.
- Thiên hạ giang sơn, người có đức có thể chiếm.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc đã ổn định được lửa giận trong lòng, khoan thai nói chậm:
- Người có đức thì được người khác giúp, kẻ không có đức thì bị người khác quay lưng. Ngươi đánh mất giang sơn là bởi vì bị người trong thiên hạ quay lưng.
- Hay cho câu người có đức thì được trợ giúp, kẻ không có đức thì bị quay lưng.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Nói như vậy thì ai mới có đức nắm lấy giang sơn này đây?
- Bát Trận Chân Đế.
Binh Trì Hàm Ngọc hết sức tự tin, không hề che đậy, trầm giọng nói rằng:
- Chân Đế quân lâm thiên hạ là nghĩ cho phúc lợi của thương sinh, có thể nắm giữ quyền hành.
Mọi người đều biết chuyện tranh giành hoàng quyền, thế nhưng mọi người lại không nói ra miệng. Bây giờ thí sinh tranh giành hoàng quyền ưu tú nhất đó chính là Thang Hạc Tường cùng Bát Trận Chân Đế.
Nhưng mà, trước mặt người trong thiên hạ, Thang Hạc Tường cũng vậy, Bát Trận Chân Đế cũng vậy, bọn họ không dám nói thẳng mình là hoàng đế Cửu Bí đạo thống, không dám nói cũng chỉ có bọn họ mới có tư cách làm hoàng đế.
Thế nhưng lúc này Binh Trì Hàm Ngọc lại thẳng thắng trước mặt người trong thiên hạ, đã chọc thủng tầng cửa sổ trong nội tâm của mọi người.
- Đúng là có ý tứ. Mặc dù ngươi ngực lớn không não, thế nhưng ít ra lại ngu xuẩn rất đáng yêu.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Ít nhất so với một số người liều mạng muốn làm hoàng đế thế nhưng lại không dám nói ra miệng, trái lại còn ra vẻ đạo mạo vì thiên hạ, vì thương sinh, giống như bị người ta ép buộc làm hoàng đế không bằng.
- Thế nhưng, sợ rằng vị hôn phu của ngươi có muốn làm hoàng đế đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội.
Nói tới đây thì Lý Thất Dạ dừng lại, mỉm cười.
- Chẳng lẽ ngươi có cơ hội hay sao?
Binh Trì Hàm Ngọc hừ lạnh.
- Giang sơn này, ngoại trừ ta ra thì còn ai có thể nắm giữ?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Quá khứ ta là hoàng đế, hiện tại ta vẫn là hoàng đế, tương lai cũng sẽ như thế.
- Hừ, không thể phủ nhận quá khứ ngươi từng là hoàng đế, thế nhưng hiện tại thì nằm mơ đi thôi.
Binh Trì Hàm Ngọc không hề khách khí, đều đã thẳng thắng với nhau rồi, còn cần gì phải làm bộ khách sáo nữa. Nàng nói rằng:
- Cho dù ngươi muốn trèo lên hoàng vị thì ngươi lấy cái gì để tranh giành giang sơn? Ngươi có một binh một tốt nào không?
- Thiên Trập chính là Chân Đế, tiền đồ vô lượng, tương lai sẽ vấn đỉnh Đạo Tổ, được thiên hạ ủng hộ, có Binh Trì thế gia, Vạn Trận quốc chung tay ủng hộ, ngôi vị hoàng đế, chắc chắn phải có.
Binh Trì Hàm Ngọc nói năng hết sức tự tin, hết sức hùng hồn, nói rằng:
- Ngươi ngoại trừ đã từng làm hoàng đế ra thì có gì có thể phân cao thấp với Thiên Trập chứ? Hoàng quyền, không phải Thiên Trập thì còn là của ai nữa chứ.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc nói rất thẳng thừng, không hề che đậy. Không giống như trước, rõ ràng có ý định tranh đoạt hoàng vị, thế nhưng Binh Trì thế gia cùng Vạn Trận quốc lại không dám nói ra khỏi miệng.
Bây giờ Binh Trì Hàm Ngọc nói thẳng trước mặt mọi người trong thiên hạ, cũng tượng trưng quang minh chính đại ủng hộ Bát Trận Chân Đế, sẽ không thay đổi, quyết tâm đi đến cuối cùng.
Binh Trì Hàm Ngọc nói như vậy, cũng có nghĩa bọn họ không chừa đường lui trong việc tranh đoạt hoàng quyền nữa, bọn họ muốn làm tới cùng.
Cho nên, khi Binh Trì Hàm Ngọc nói ra những lời này, tất cả mọi người đều hít lạnh một hơi.
Binh Trì Hàm Ngọc hùng hồn nói ra những lời này, làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây nín thở.
Thân là vị hôn thê của Bát Trận Chân Đế, khi nàng nói ra những lời này thì cũng đã đại biểu cho việc Bát Trận Chân Đế quyết tâm giành được hoàng vị.
Trong lòng mọi người đều biết rằng Bát Trận Chân Đế hoàn toàn có thể giành được hoàng vị, thế nhưng tuyên bố cùng không tuyên bố là hai chuyện khác nhau.
Nghe Binh Trì Hàm Ngọc nói như thế, Thang Hạc Tường hừ nhẹ, không tỏ thái độ. Thân là ứng cử viên hoàng đế còn lại, nghe Binh Trì Hàm Ngọc nói như vậy, hắn cảm thấy bất mãn.
- Có chút thú vị.
Lý Thất Dạ bật cười, nhìn thoáng qua Binh Trì Hàm Ngọc, cười nói:
- Xem ra ngươi rất tự tin với vị hôn phu của ngươi. Thế nhưng, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
- Chỉ bằng ngươi sao?
Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, ngạo nghễ nói rằng:
- Thiên Trập là người đáng giá tín nhiệm, ủng hộ hắn, ta tin hắn sẽ không khiến ta thất vọng.
- Vậy ngươi làm sao biết ta không đáng tín nhiệm, không đáng để ủng hộ? Chỉ bởi vì mọi người nói ta là hoàng đế ngu ngốc vô năng, vì vậy các ngươi đưa công chúa giả tới thực hiện hôn ước?
Lý Thất Dạ cười nói.