Có thể nói, Nam Sơn tiều tử là tồn tại khó phán đoán nhất ở Cửu Bí đạo thống. Chỉ có người đạt tới tầm cao đó thì mới có thể biết được Nam Sơn tiều tử mạnh mẽ như thế nào, chẳng hạn như Cổ Nhất Phi!
Nam Sơn tiều tử sâu không lường được thế mà lại coi trọng tân hoàng, thậm chí còn chạy tới làm người chèo thuyền cho tân hoàng, chuyện này khiến cho Tần Kiếm Dao bối rối.
Theo nàng thấy thì tân hoàng đã không còn giá trị nâng đỡ nữa. Trên dưới Tĩnh Liên quan cũng tán thành quan điểm này. Thế nhưng bây giờ từ thái độ của Nam Sơn tiều tử thì chuyện này xem ra khôn được bình thường.
Khi Tần Kiếm Dao thất thần thì không ít người đang có mặt ở đây hít lạnh. Tần Kiếm Dao cao quý biết mấy, ngoại trừ lão tổ chí tôn ra thì còn có ai đáng để Tần Kiếm Dao cung kính như thế chứ?
Ông lão đánh củi không hề có thần uy này, cuối cùng có lai lịch như thế nào?
Sau khi hoàn hồn, Mã Kim Minh nhìn thấy Tần Kiếm Dao đứng thất thần. Hắn vì muốn lấy lòng mỹ nhân, thế nên vội vàng nói rằng:
- Tần tiên tử chớ bận tâm, họ Lý cuồng vọng vô tri, cho rằng mình vẫn còn là hoàng đế, nghèo sĩ diện...
- Câm miệng!
Tần Kiếm Dao quát lên, không muốn nghe Mã Kim Minh nói gì hết. Bởi vì nàng cảm thấy chuyện này đang mất khống chế, cảm giác nguy hiểm bao phủ trái tim của nàng, nàng làm gì còn rãnh rổi để nói hưu nói vượn với Mã Kim Minh chứ.
Bị Tần Kiếm Dao quát ngay trước mặt mọi người khiến cho khuôn mặt của Mã Kim Minh đỏ chót, vô cùng xấu hổ. Thân là thiếu công tử của Trung Ương quân đoàn, hắn có bao giờ phải chịu uất ức như thế chứ. Ngoại trừ phụ thân ra thì làm gì có ai dám quát hắn chứ?
Thế nhưng hắn không dám cáu giận với Tần Kiếm Dao. Lúc này hắn chuyển hết oán khí lên người Lý Thất Dạ, chính là tên khốn kiếp này hại hắn xấu hổ như thế, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm tên khốn kiếp này tính tổ, xử hắn đẹp mắt!
Thuyền nhỏ trôi dạt trong hồ, hồ nước xanh biếc hệt như một viên ngọc bích. Hồ nước rộng đến ngàn dặm, khi thuyền nhỏ trôi trên hồ thì giống như trôi vào biển rộng, gió mát thổi nhẹ làm cho tâm thần con người ta thoải mái.
- Hiếm thấy nha.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nằm trên thuyền gỗ, gác hai chân lên cao, nhàn nhã nói rằng:
- Mắc công đại nhân vật như ngươi chèo thuyền cho ta, xét ở Cửu Bí đạo thống thì đúng là chuyện long trời lở đất. Sợ rằng ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không có đãi ngộ như thế này đúng không.
- Bệ hạ nói đùa.
Nam Sơn tiều tử cười nói:
- Chút tài mọn ấy của ta không thể lọt vào pháp nhãn của bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ muốn thì đã có thể làm cho đầu ta rơi xuống đất, hơn nữa còn là cần câu cơm của ta chặt đầu của ta nữa.
Nói xong thì vỗ vỗ dao bổ củi ở bên hông.
Nam Sơn tiều tử bất ngờ nghe Lý Thất Dạ sai khiến cũng không phải là không có lý do. Đạo hạnh của hắn sâu tới mức người ngoài không thể phỏng đoán, bằng không thì Thái Thanh Hoàng đến Cửu Liên Sơn cũng sẽ không biết điều như thế. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, có mấy ai đáng để hắn kiêng kỵ chứ?
Thế nhưng ngay cả nhân vật mạnh mẽ như Nam Sơn tiều tử, thế mà binh khí của hắn, cũng chính là dao bổ củi vắt ở bên hông, lại bị Lý Thất Dạ trực tiếp cướp đoạt, tùy ý điều khiển. Còn chủ nhân như hắn lại không cách nào giành lại quyền khống chế.
Như vậy cũng có nghĩa, thần niệm của Lý Thất Dạ vô cùng mạnh mẽ. So sánh thần niệm của hắn với Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ là một tên đàn ông lực lưỡng, còn hắn thì chỉ là một đứa con nít.
Thực lực này không chỉ đơn giản là thủy tổ, mà chắc chắn là thủy tổ Tiên Thống Giới trở lên. Như vậy Nam Sơn tiều tử không khiếp sợ làm sao được chứ. Đây là nhân vật mạnh mẽ nhất mà hắn từng gặp trong cả cuộc đời.
- Có câu nói này nói rất hay. Không chuyện lấy lòng, không gian tức trộm.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói rằng:
- Ngươi là loại nào?
- Bệ hạ nói đùa, lão hán không phải hai loại trên.
Ông lão đánh củi cười nói:
- Lão hán chỉ tận tình địa chủ, tận chút sức mọn vì bệ hạ mà thôi. Ngoài ra thì không còn có suy nghĩ nào khác.
- Nếu như ngươi không có đòi hỏi thì ta cũng sẽ không khách khí.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tới khi có chuyện thì ngươi đừng có trách ta không nói trước.
Bị Lý Thất Dạ nói như thế, Nam Sơn tiều tử cười gượng, sau đó đành phải nói rằng:
- Lão hán cũng chỉ có một yêu cầu nhỏ xíu thôi. Đó là khi bệ hạ ra tay thì kính xin bệ hạ nhẹ tay một chút. Cửu Liên Sơn dù sao cũng là một nơi nhỏ bé, không thể chịu đựng nổi sức mạnh vô địch của bệ hạ. Lỡ như sơn hà bị đánh nát thì đồ tử đồ tôn của Cửu Liên Sơn sẽ trôi dạt khắp nơi.
- Cửu Liên Sơn mà nhỏ sao.
Lý Thất Dạ bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói rằng:
- Vùng đất này rộng bao la, đã chiếm lấy đạo thổ màu mỡ nhất của Cửu Bí đạo thống.
- Chỉ đúng với phàm phu tục tử mà thôi.
Nam Sơn tiều tử cười nói:
- Như bệ hạ thì nơi này chỉ là một nơi chật hẹp cằn cỗi, không đáng kể tới. Địa phương nhỏ như vậy thì làm sao có thể chịu đựng nổi sức mạnh vô địch của bệ hạ chứ.
- Cho dù bệ hạ không thương đệ tử Cửu Liên Sơn trôi dạt khắp nơi thì cũng hãy nể tình muôn dân thiên hạ, ra tay nhẹ một tí tẹo có được không. Bệ hạ chỉ cần khoát tay áo, tạm tha cho Cửu Bí đạo thống. Nếu như bệ hạ giáng chưởng thì Cửu Bí đạo thống sẽ bị đánh thủng, đạo thống từ đây sẽ sa sút.
Nam Sơn tiều tử không phải đang khuếch đại, lời hắn nói đều là lời thật. Một tồn tại có cấp bậc từ thủy tổ Tiên Thống Giới trở lên thì chắc chắn khủng bố không gì sánh bằng. Tiêu diệt một đạo thống là chuyện rất dễ dàng, nói không chừng chỉ cần một đòn thì cũng đã có thể đánh nổ Cửu Bí đạo thống rồi.
- Ngươi đã nói như vậy rồi, như vậy ta còn có thể không thấy ngại sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười lắc đầu, nói rằng:
- Yên tâm đi, Cửu Liên Sơn các ngươi sẽ mạnh khỏe, sẽ không thiếu tay mất chân. Con người của ta làm việc rất nhân từ, luôn luôn lo nghĩ cho muôn dân thiên hạ.
- Như vậy lão hán thay muôn dân thiên hạ cảm kích bệ hạ nhân từ.
Nam Sơn tiều tử lập tức đứng dậy, chắp tay nói với Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình hầu hạ Lý Thất Dạ, không nói nửa câu.
- Đúng rồi, tặng cho ta tấm biển sơn môn của các ngươi được không?
Lúc này, Lý Thất Dạ nói hời hợt.