- Đi đâu?
Liễu Sơ Tình ngạc nhiên.
- Du ngoạn Cửu Liên Sơn.
Lý Thất Dạ cười nhạt:
- Đã đến Cửu Liên Sơn rồi thì đương nhiên phải đi du ngoạn ngắm cảnh, nếu không chẳng phải sẽ uổng công hay sao.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Liễu Sơ Tình nhẹ nhàng gật đầu. Nàng không có ý kiến gì hết, Lý Thất Dạ muốn đi đâu thì nàng sẽ đi theo đó.
Lý Thất Dạ dẫn Liễu Sơ Tình xuống núi, một đường tiến bắc. Mà con đường Lý Thất Dạ đi là con đường đi qua chín hồ.
Hồ nước cách Hồng Hoang Sơn gần nhất chính là trạm đầu tiên.
Hồ này lớn ngàn dặm, khi ngồi trên thuyền du ngoạn thì sẽ có cảm giác như đang ở giữa biển rộng.
Thuyền nhỏ trôi chậm, Lý Thất Dạ nhìn ngắm cảnh đẹp trong hồ, hất nhẹ bọt nước, lát sau, hắn nhìn Liễu Sơ Tình, cười nói:
- Cảm thấy thế nào.
- Rất thoải mái, không khí rất trong lành.
Liễu Sơ Tình toàn tâm toàn ý làm bạn Lý Thất Dạ. Lúc này hồ nước dường như chỉ có hai người bọn họ. Con tim của nàng rất vui rộn, không khỏi mỉm cười ngọt ngào.
- Nha đầu ngốc, ngươi thật sự cho rằng ta dẫn ngươi tới đây du ngoạn hay sao.
Lý Thất Dạ lắc đầu, búng nhẹ lên cái mũi đáng yêu của nàng, cười nói:
- Ta dẫn ngươi tới đây là để cảm nhận vùng thế giới này.
- Thì ra là thế.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Liễu Sơ Tình biết mình nghĩ sai, khuôn mặt đỏ rát, mắc cỡ cúi đầu.
Lúc này Liễu Sơ Tình giống như một cô vợ nhỏ nghe lời, cúi thấp vầng trán, nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận, dường như cảm nhận được cái gì đó.
Sau hồi lâu, Liễu Sơ Tình mở mắt, vui mừng nói rằng:
- Thật sự có nha! Hình như có khí tức nào đó đang lãng đãng, thế nhưng lại không nắm bắt được, cũng hình như có âm thanh vang lên, rất giòn giã.
- Có cảm giác là tốt rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu mỉm cười, nói rằng:
- Bằng không thì uổng công ngươi học chân ngôn rồi. Phải biết rằng, hiện tại ngươi đang tu luyện hai bí trong cửu bí.
- Hai bí trong cửu bí...
Liễu Sơ Tình đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thì biến sắc kêu lớn, nói rằng:
- Ngươi nói... ngươi nói... chân ngôn mà ngươi truyền thụ cho ta là một trong hai bí.
Sau khi thất thanh kêu lớn, Liễu Sơ Tình vội vàng bụm miệng lại, nhìn xung quanh một cái, sợ bị người khác nghe thấy. May mà xung quanh không có ai, nàng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bồ ngực mềm mại cao vót của mình.
Nhìn dáng dấp cẩn thận đáng yêu của nàng, Lý Thất Dạ mỉm cười, cưng chiều búng nhẹ mũi nàng, nói rằng:
- Không phải cửu bí thì ngươi cho rằng là gì.
- Chuyện này có hơi không ổn.
Liễu Sơ Tình do dự một lát, lo lắng nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Ngươi lén lút truyền ta hai bí "Đấu" "Giả", sẽ mang tới phiền phức cho ngươi. Ta không thể học nó, ta không muốn học nó.
Nói tới đây, nàng cảm thấy lo lắng.
Cửu bí là công pháp ảo diệu nhất, mạnh mẽ nhất của Cửu Bí đạo thống, là nền tảng của toàn bộ Cửu Bí đạo thống, càng là hạt nhân của Cửu Bí đạo thống.
Ở Cửu Bí đạo thống, có vô số người khát vọng muốn có cửu bí, dù chỉ một bí thì cũng được.
Đổi lại là người khác, có thể tu luyện nhiều thêm một bí là chuyện rất đáng ăn mừng, là tạo hóa vô thượng. Huống chi Liễu Sơ Tình còn tu luyện bí "Lâm" của Lâm Hải các, vì vậy nàng biết tu luyện một bí có ý nghĩa như thế nào.
Thế nhưng Liễu Sơ Tình không vui mừng vì chuyện mình có thể tu luyện nhiều thêm một bí, mà là cảm thấy lo lắng cho Lý Thất Dạ.
Bởi vì nếu như chuyện Lý Thất Dạ lén lút truyền một trong hai bí của Đấu Thánh vương triều cho người khác bị người ta biết thì sẽ bị Đấu Thánh vương triều trừng phạt, cho dù hắn có là hoàng đế đi chăng nữa thì cũng không thể lén lút truyền cửu bí cho người ngoài.
Vì vậy Liễu Sơ Tình cảm thấy lo lắng. Trong lòng nàng, so với an toàn của Lý Thất Dạ thì nàng có học cửu bí hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần Lý Thất Dạ không có nguy hiểm tính mạng thì nàng không cần gì cả.
- Tại sao lại không thể truyền cho ngươi?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi không phải muốn là tiểu thê tử của ta sao? Như vậy ta truyền cho ngươi cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, khuôn mặt của Liễu Sơ Tình đỏ chót, lỗ tai nóng rát. Thế nhưng trong lòng của nàng lại cực kỳ ngọt ngào, một câu "tiểu thê tử" của Lý Thất Dạ khiến cho nàng ngọt tận xương tủy, cả người mềm nhũn. Đối với nàng, cách xưng hô này làm nàng vui vẻ hơn tất cả mọi thứ.
- Thế nhưng thứ này không thể tư truyền.
Sau khi hoàn hồn, Liễu Sơ Tình ngẩng đầu lên, vẫn còn lo lắng như cũ.
Nàng xuất thân Lâm Hải các, vì vậy biết quy củ của đại giáo thế gia. Công pháp cỡ này là không được phép tư truyền, bất kể ai cũng không thể ngoại lệ, bằng không thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Tư truyền hay không tư truyền gì chứ.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Tất cả mọi chuyện trên thế gian vào tay Lý Thất Dạ ta đều trở nên bình thường. ta nói được thì sẽ được, ai dám làm trái. Mặt khác ta truyền cho ngươi không phải là hai bí "Đấu" "Giả" của Đấu Thánh vương triều.
- Không phải hai bí "Đấu" "Giả" sao?
Lời này làm Liễu Sơ Tình ngẩn người. Người trong thiên hạ đều biết Đấu Thánh vương triều chỉ có hai bí "Đấu" "Giả".
- Ta truyền cho ngươi là bí "Tiền" trong cửu bí.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Bí Tiền...
Liễu Sơ Tình ngơ ngác nói rằng:
- Bí Tiền... bí Tiền không phải đã thất truyền rồi hay sao?
Cửu Bí đạo thống có tổng cộng chín bí, hiện nay thế nhân đều biết tám bí là thứ đã có chủ, chỉ có bí Tiền trong cửu bí là chưa nghe bất cứ ai hay bất cứ truyền thừa nào có cả.
Hơn nữa từ sau khi bí Tiền thất truyền thì không còn ai có thể tìm hiểu bí Tiền từ đạo thổ của Cửu Bí đạo thống nữa.
- Đối với ta, không có cách nói thất truyền.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý nói rằng:
- Chỉ cần ta muốn thì tìm lại thất truyền là chuyện chắc chắn, đặt bút xuống viết là xong.
- Bí Tiền...
Liễu Sơ Tình ngây như phổng. Nàng không ngờ thứ mình luyện lại là bí Tiền. Chuyện này nói ra ngoài thì cũng không có ai tin.
- Bí Tiền... chẳng phải bí Tiền là công pháp có thể khiến cho người ta nháy mắt tăng công lực, nháy mắt hóa cuồng hay sao?
Liễu Sơ Tình hơi nghi hoặc, tò mò hỏi.
- Vì vậy bí Tiền mới thất truyền. Chỉ là một đám ngu xuẩn học được chút da lông, kiến thức nửa vời mà lại cho rằng mình đã hiểu hết bí Tiền. Có rất nhiều người tu luyện bí Tiền, sau khi sử dụng nhiều lần thì tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, thậm chí là tự bạo chết.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười.