Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Liễu Sơ Tình, nói rằng:
- Ngươi muốn nói tới chuyện chúng ta ấy ấy, hay là chuyện gì nữa.
Liễu Sơ Tình cúi thấp trán, bấu góc áo, có vẻ căng thẳng, do dự một hồi lâu, cuối cùng chẳng biết lấy dũng khí đâu ra mà nói nhỏ rằng:
- Chính... chính là mấy chuyện hoang đường ấy... ngươi... ngươi có thể thay đổi một chút không?
- Nói như vậy ngươi muốn cải tạo ta?
Lý Thất Dạ cười đậm nhìn Liễu Sơ Tình.
Liễu Sơ Tình hít một hơi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói rằng:
- Ta không hy vọng ngươi là loại người như thế. Dù sao chúng ta cũng là phu thê, tương lai chúng ta còn có một quãng đường dài cần phải đi. Đạo hạnh của ngươi có hơi thấp, thế nhưng không sao, dù sao không phải ai cũng có thể trở thành cường giả...
-... Thế nhưng ta không muốn có người cười nhạo ta, cười nhạo trượng phu của ta là một người hoang đường. Nếu như... nếu như có thể thì ta hi vọng rằng ngươi có thể thay đổi, có thể làm một con người đường đường chính chính mà không phải là một tên hoàng đế hoang đường. Chuyện khác... những chuyện khác không sao hết...
Liễu Sơ Tình rất hồi hộp, khi nói ra câu nói này thì nàng có hơi cà lăm. Thế nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói hết câu nói này, đây là tiếng lòng chân thành nhất của nàng.
Theo Liễu Sơ Tình, nếu như hôn ước đã định ra rồi thì coi như số mệnh đã an bài. Cho dù khả năng của Lý Thất Dạ có hơi kém, đạo hạnh có hơi cạn, nhưng cũng không sao, nàng chấp nhận hết, thế nhưng nàng không hi vọng rằng phu quân của mình là một tên đàn ông hoang đường háo sắc.
Bởi vì nàng không thể thay đổi được cuộc hôn nhân này, vì vậy nàng muốn thử thay đổi Lý Thất Dạ.
- Nói như vậy, ngươi muốn cải tạo ta sao.
Lý Thất Dạ nói nghiêm túc.
- Ta... ta chỉ hi vọng ngươi có thể làm người một cách đường đường chính chính. Ta... ta nghĩ rằng ngươi có thể làm được.
Liễu Sơ Tình rất hồi hộp, thế nhưng nàng vẫn cố lấy can đảm để nói ra câu này.
- Hừm, có chút đạo lý.
Lý Thất Dạ gật đầu.
Liễu Sơ Tình rất nghiêm túc, dù sao thì đây cũng là phu quân của nàng, nàng là một người rất đơn giản, cũng không biết giấu tâm sự, vì vậy nàng không nhịn được bộc lộ tiếng lòng của mình.
Nàng tìm đến Lý Thất Dạ không phải chỉ vì thực hiện hôn ước, mà nàng còn muốn thay đổi người đàn ông này nữa.
Nhìn con mắt trong vắt của Liễu Sơ Tình, Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
- Nếu như ta không hối cải, ta vẫn là tên hôn quân hoang dâm vô độ, ta vẫn là đống bùn nhão không chét nổi tường, như vậy ngươi sẽ làm gì?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Liễu Sơ Tình mở miệng, thế nhưng lại không biết nên nói gì. Trầm mặc một lát, cuối cùng cúi trán, nhỏ giọng nói rằng:
- Ta... ta sẽ cố gắng.
Nhìn cô gái ngây thơ gần ngay trước mắt, Lý Thất Dạ mỉm cười, cảm thấy hết sức thú vị, cười nói:
- Một người phụ nữ muốn khiến đàn ông thay đổi thì trước tiên cần phải thu hút được người đàn ông này. Vì vậy, ngươi muốn thay đổi ta thì cần phải có cách buộc chặt ta lại.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ dừng một lát, nháy mắt, khiêu khích nói rằng:
- Ví dụ như con người của ta rất háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ thì hai mắt sẽ sáng lên. Ngươi muốn ta không háo sắc thì sợ rằng rất khó. Không phủ nhận, dung mạo của ngươi rất đẹp, thế nhưng ngươi muốn ta kiềm chế mình thì phải hầu hạ ta cho thật tốt, chẳng hạn như lên giường. Nếu như thật sự có thể khiến ta lên giường quên mất đường về thì nói không chừng sẽ có thể buộc chặt được ta.
- Ngươi nói xem, ngươi có phải nên lên giường cố gắng biểu hiện, trổ hết võ nghệ của mình một hồi hay không.
Lý Thất Dạ cười khẽ, giọng nói có mấy phần tà khí.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Liễu Sơ Tình lập tức đỏ mắt, mặt trắng vừa nóng vừa rát, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, có chút sầu não nói rằng:
- Tại sao ngươi lại như vậy...
Nói tới đây, nàng mắc cỡ không nói nữa.
Dù sao Liễu Sơ Tình vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nàng vốn thẹn thùng nên vừa nghe xong câu đó thì hận trên đất không có lỗ để chui vào, mắc cỡ không dám gặp ai cả.
Liễu Sơ Tình vừa thẹn vừa giận, nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại nói thẳng tuột như vậy.
- Tại sao không thể như vậy?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Đừng quên rằng, nếu như ngươi đã đồng ý thực hiện hôn ước của chúng ta thì ngươi với ta chính là phu thê, phu thê lên giường hoan ái với nhau không phải là chuyện bình thường hay sao? Có gì phải che đậy không cho người khác biết?
- Ta... ta... ta...
Liễu Sơ Tình muốn nói, thế nhưng nửa ngày nói không ra lời. Nàng dù sao cũng trẻ người non dạ, làm sao có thể là đối thủ của Lý Thất Dạ chứ.
- Nếu đã như thế, vậy có phải nên hầu hạ ta rồi không?
Lý Thất Dạ cười khẽ.
- Ta... ta biết rồi.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình không còn gì nói nữa, nàng đã bị Lý Thất Dạ thuyết phục, thở dài cúi thấp trán, có chút ủ rũ.
- Vậy tốt, đến đây đi.
Lý Thất Dạ vẫy tay với Liễu Sơ Tình, cười nói.
Nghe vậy, Liễu Sơ Tình sợ hết hồn, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, muốn duy trì khoảng cách với Lý Thất Dạ. Nàng cảm thấy sợ hãi, dù sao thì nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ.
- Thái độ này làm ta quá đau lòng, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là phu thê, chẳng lẽ ta lại là quái thú ăn thịt người hay sao?
Lý Thất Dạ cười đậm.
Liễu Sơ Tình đứng cứng ngắc tại chỗ, không biết nên tiến hay nên lùi. Mặc dù trước khi tới đây nàng từng nghĩ tới đủ loại khả năng, hậm chí ngay cả chuyện đó cũng từng tưởng tượng rồi. Dù sao nàng tới đây là để thực hiện hôn ước, dù sao bọn họ cũng là phu thê. Thế nhưng chuyện đó đến quá nhanh, lần đầu gặp mặt mà đã muốn làm chuyện đó, khiến nàng giật mình trở tay không kịp.
Nhất thời, Liễu Sơ Tình trở tay không kịp, bắt đầu hoảng loạn sốt sắng.
- Qua đây nào.
Lý Thất Dạ vẫy tay, cười nói.
Cuối cùng, Liễu Sơ Tình hít sâu, siết chặt nấm đấm cổ vũ chính mình. Lý Thất Dạ nói không sai, bọn họ là phu thê, chuyện này rồi sẽ xảy ra mà thôi.
Lúc này da đầu Liễu Sơ Tình tê rần, thế nhưng lại không thể không nhắm mắt lại bước từng bước một đi lại gần Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình bước từng bước một đi lại gần Lý Thất Dạ, thật giống như đi hết một thế kỷ. Hơn nữa, cách Lý Thất Dạ càng gần thì nàng càng sốt sắng, hai chân phát run.
Khi đứng tới trước mặt Lý Thất Dạ, cách Lý Thất Dạ trong gang tấc, Liễu Sơ Tình mơ hồ cảm nhận được hơi thở của Lý Thất Dạ, hơi thở nóng hổi mà hắn thở ra thở lên cơ thể của nàng, khiến cơ thể nàng tê dại, cơ thể không còn chút sức lực nào cả.