- Tiểu ca, hôm nay thu công sớm nha.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì ông lão dừng tay lại, chào hỏi Lý Thất Dạ.
Xem ra ông lão cũng biết Lý Thất Dạ ở trên Hồng Hoang Sơn, chỉ là chưa từng tới quấy rầy Lý Thất Dạ mà thôi.
- Rãnh rỗi không có chuyện gì làm mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa mắt nhìn cây búa chẻ củi của ông lão, đây là một cây búa chẻ củi rất bình thường, dường như được chế tạo bởi sắt phàm.
- Búa tốt.
Lý Thất Dạ thuận miệng khen.
- Đồ nghề kiếm cơm.
Lão nhân cười nói:
- Ngày ngày đánh bóng, vì vậy sắc bén một chút, bổ củi rất lưu loát.
- Đánh bóng không chỉ là búa.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:
- Mà còn có đánh bóng một viên đạo tâm.
Ông lão vốn đang giơ búa bổ củi, thế nhưng nghe thấy Lý Thất Dạ nói vậy thì dừng lại, ngưng ngay động tác bổ xuống. Nhìn Lý Thất Dạ, ngạc nhiên nói rằng:
- Câu nói này của tiểu cả đúng là kim ngôn ngọc ngữ.
- Thuận miệng mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý ngồi xuống một gốc cây khô, vô cùng ung dung.
Ông lão cảm thấy hứng thú, buông búa xuống, cũng ngồi xuống, vò một điếu thuốc, hút một hơi, nói rằng:
- Một câu nói thuận miệng của tiểu ca chính là một chữ ngàn vàng. Ông lão ta tuy không biết nhiều chữ, thế nhưng cũng biết đạo lý này.
- Như ngươi không gọi là biết.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
- Như ngươi gọi là am hiểu sâu sắc.
- Có thể được tiểu ca khen như vậy, lão hán cảm thấy vinh hạnh.
Ông lão rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở nhẹ, phun ra một vài vòng khói.
Lý Thất Dạ mỉm cười, ông lão cũng cười theo, hai người bọn họ giống như là bạn cũ vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đi chậm trong rừng, không tiếp tục bắt chuyện với ông lão nữa.
Lý Thất Dạ đi một hồi thì đi tới trước hang lớn, đây chính là lối vào Hồng Hoang Thiên Lao. Từ đây nhìn vào bên trong hang, chỉ thấy cửa động nối thẳng xuống lòng đất, sâu không đo được, đen kín như mực, giống như cửa hang này có thể nối thẳng tới lối vào địa ngục.
Nơi sâu nhất trong Hồng Hoang Thiên Lao đen kịt, không ai có thể nhìn rõ tình hình bên trong, cho dù mạnh mẽ cách mấy, dù có mở ra thiên nhãn thì cũng không thể nào nhìn rõ nơi sâu nhất trong Hồng Hoang Thiên Lao.
Trên thực tế, trước giờ không ai biết Hồng Hoang Thiên Lao ra sao cả, ở trong đấy là nhà giam hay là cái gì khác?
Bởi vì người bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao không thể rời khỏi Hồng Hoang Thiên Lao được, vì vậy Hồng Hoang Thiên Lao rốt cuộc ra sao, tới nay còn là bí ẩn.
Lý Thất Dạ đứng ở cửa hang, khí tức sát phạt phả vào mặt hệt như gió cắt, mỗi luồng sát khí là một cây đao sắc bén, như thể có thể tróc từng tất thịt trên cơ thể con người.
Lý Thất Dạ đứng ở cửa hang, nhìn Hồng Hoang Thiên Lao sâu không thấy đáy, ánh mắt của hắn co rút lại, ánh mắt của hắn như muốn xuyên thủng hắc ám, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của Hồng Hoang Thiên Lao.
- Sâu không thấy đáy, không ai biết sau bao nhiêu, trừ phi là tự mình đi vào một chuyến.
Ngay lúc này, bên cạnh có tiếng tặc lưỡi.
Không biết từ bao giờ, ông lão đã ngồi trên nham thạch hút thuốc xoành xoạch.
Lý Thất Dạ mỉm cười, gật đầu nói rằng:
- Đúng là sâu không thấy đáy, cũng có lẽ là không có đáy nên làm sao có thể thấy đáy được.
Nói xong thì Lý Thất Dạ cũng tùy ý ngồi xuống nham thạch, nhìn ông lão, cười nói:
- Dùng sát khí đánh bóng đúng là một cách hay.
- Cách của ta cũng chỉ là cách của người đần mà thôi.
Ông lão hút thuốc xoành xoạch, cười khan một cái, rung đùi nói rằng:
- Kẻ thô lỗ như ta không có thiên phú, cũng không có văn hóa, so với thiên tài thì không kịp hít khói. Thế nhưng ta lại thích tu luyện, ta cũng biết một đạo lý, chịu được khổ trong khổ thì mới có thể cầu được đại viên mãn.
- Cũng là một đạo lý.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói rằng:
- Tu luyện kiểu này không phải là tu luyện đạo hạnh, mà là tu luyện đạo tâm.
- Tiểu ca quá khen.
Ông lão phun ra một vòng khói, nói rằng:
- Lão hán không hiểu đạo lý lớn, chỉ nhắc nhở mình không thể dao động mà thôi. Thế gian có rất nhiều thứ có thế đánh bóng đạo tâm, nhân tính thế tục đều có thể thông, lão hán đây chỉ dùng cách ngốc mà thôi.
- Đổi cách khác thì sợ rằng sẽ không có thu hoạch như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười, đưa mắt nhìn cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao, nói chậm:
- Sát khí tuy rằng khiến người ta gặp khó khăn, thế nhưng nó cũng có cái lợi.
- Đúng vậy.
Ông lão không phủ nhận, thản nhiên thừa nhận, gật đầu nói rằng:
- Đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, ban đầu lão hán chỉ muốn đánh bóng đạo tâm mà thôi, thế nhưng không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.
- Nếu nghiêm túc luận đại đạo thì đây mới đúng là đường hoàng đại đạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Dùng tâm tìm Phật, thứ tìm được chính là Phật. Còn Phật hiệu thì chỉ là thu hoạch bất ngờ, đây chính là sự khác biệt giữa đạo và pháp.
- Tiểu ca quá khen.
Ông lão lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Lão hán không thông minh như vậy, chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi, cũng là trời ban phước.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn cửa hang Hồng Hoang Thiên Lao, ánh mắt thâm thúy, cuối cùng nói chậm:
- Đạo này có thể giúp ngươi trường thọ, đánh bậy đánh bạ cũng được, có dự tính trước cũng được, đều là lựa chọn rất tốt.
Ông lão trầm mặc, dừng việc hút thuốc lại. Sau hồi lâu, hắn mới bắt đầu hút xoành xoạch, đầu thuốc sắp tắt lại phát sáng.
- Đúng là rất tốt.
Cuối cùng, ông lão nhả ra một vòng khói, gật đầu, nghiêm túc nói rằng:
- Lão nhân có thể sống già đầu như vậy, cũng nhờ phước của đạo này.
- Vì vậy Thái Thanh Hoàng mới cảm thấy hứng thú với chỗ này.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Thứ hắn mưu cầu không phải là bảo vật, thứ hắn mưu cầu chính là trường thọ!
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, cơ thể lão nhân không khỏi run lên. Sau đó chỉ hút thuốc xoành xoạch, không nói gì cả.
- Trường thọ là đủ, trường sinh thì quá tham lam.
Sau hồi lâu, ông lão nhả ra một vòng khói, thì thào rằng.
Lời nói của ông lão hết sức có lý. Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, có thể nói hắn là một kỳ tích ở Đế Thống Giới. Nếu như hắn muốn sống lâu hơn thì khó càng thêm khó. Muốn sống lâu hơn ở Đế Thống Giới căn bản là chuyện không thể, trừ phi là đi vào Tiên Thống Giới.
- Tiếc là Thái Thanh Hoàng lại không hiểu.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm.
- Cửu Bí đạo thống có mấy người có thể hiểu chứ.