Đế Bá

Chương 3108: Mãnh thú cuồng triều




Nói tới đây khóe môi Lý Thất Dạ nhếch cao:

- Điều Thiên Thần thư viện đáng lo không phải thế giới này mà là thế giới bên ngoài, tức là thế giới chúng ta.

Lưu Kim Thắng hiểu, ngày thường không ai tấn công Thiên Thần thư viện, hiện tại tia nạn ập đến học viện, có câu tục ngữ là thừa dịp nó bệnh lấy mạng nó. Không có lúc nào thích hợp tấn công Thiên Thần thư viện hơn hiện tại, nếu bỏ lỡ lần này thì về sau khó thể gặp được dịp tốt trời cho như vậy.

Có thể nói lần này Thiên Thần thư viện đến, người nào thmè muốn Thiên Thần thư viện đều sẽ không bỏ qua cơ hội tốt tuyệt thế này. Đại Đế Tiên Vương mạnh mấy cũng sẽ háo hức.

Vẻ mặt Lưu Kim Thắng trầm trọng:

- Không biết Đại Đế Tiên Vương mạnh tới mức nào giá lâm, có lẽ là mười một Thiên Mệnh, hoặc mười hai Thiên Mệnh.

Nếu Đại Đế Tiên Vương mười một, mười hai Thiên Mệnh đến thì Lưu Kim Thắng chỉ có chờ bị giết. Nếu Đại Đế Tiên Vương cường đại không gì sánh bằng đó tới, Thiên Thần thư viện sẽ gặp nguy hiểm.

Lý Thất Dạ cười tươi:

- Đó là chuyện tốt, càng nhiều người càng náo nhiệt, càng nhiều Thiên Mệnh thì càng có sức nặng, lực lượng cũng đủ mạnh.

Trong lòng Lưu Kim Thắng sinh ra cảm giác hoang đường. Thiên Thần thư viện không mong tình huống đó đến, nhưng Lý Thất Dạ thì chờ đợi giây phút ấy. Lý Thất Dạ như thợ săn máu lạnh ẩn núp trong rừng rậm chờ con mồi xuất hiện, cho con mồi một kích trí mạng.

Thiên Thần thư viện rơi vào thế giới hoang mãng, rất nhiều học sinh lòng người hoảng sợ, vì mọi người trông thấy mãnh thú hung cầm của thế giới này.

Chợt nghe tiếng chiếp, một con hung cầm trông giống phi ưng vụt qua từ bầu trời Thiên Thần thư viện, nó giương đôi cánh có thể che lấp nguyên Thiên Thần học viện, đôi vuốt sắc bén giương ra có thể chộp các ngọn núi, khiến người run sợ nhìn đôi móng vuốt lóe tia sáng lạnh.

Rào rào! Rào rào! Rào rào!

Có tiếng nước, nước lũ cuồn cuộn. Con sông lớn bên ngoài Thiên Thần thư viện chợt dựng lên, nước lũ đổ ập xuống. Khi sông vung lên thì bùn đầy trời, một khối bùn có thể dính một ngọn núi sông, khi nó con sông quẫy từ đầu đến đuôi thì vô số bùn có thể biến mặt đất ngàn dặm thành đầm lầy.

- Mợ ơi!

Thấy cảnh đó mọi người chợt nhận ra đó không phải sông lớn mà là quái vật to như con đỉa, quái vật khổng lồ há cái mồm to, cơ thể đứng thẳng trên bầu trời như lỗ đen đáng sợ, dường như nó há mồm có thể nuốt nguyên Thiên Thần thư viện.

Ong ong ong ong ong!

Lúc này bên ngoài Thiên Thần thư viện rậm rạp che rợp trời, tiếng vù vù khiến người tinh thần dao động.

Mọi người giương mắt nhìn, một đàn quái vật như muỗi, nhưng chúng nó to hơn con mỗi gấp ngàn vạn lần. Mỗi con quái vật như bánh xe, miệng nhọn như kiếm bén lóe tia sáng. Các cặp mắt đỏ ngầu nhìn Thiên Thần thư viện chằm chằm dường như rất khát máu.

Thấy con muỗi to làm học sinh sợ nhũn chân, rợn tóc gáy:

- Đây... Đây là quái vật gì?

Nhiều con muỗi phô thiên cái địa lao đến có thể thú sạch máu người, như đám quỷ hút máu đếm hoài không hết.

Doong doong doong!

Tiếng gõ la lại vang lên, giọng viện trưởng phát ra:

- Cảnh cáo lần cuối cùng, học sinh mau trở về bảo lũy an toàn, lão sư chuẩn bị chiến đấu, đây là sẽ là lần thu hoạch!

Nghe viện trưởng nói, nhiều học sinh nhìn nhau. Có học sinh rút về thành lũy an toàn, học sinh tự tin vào bản thân thì ở lại.

Nên biết nhiều cự thú hung cầm ngay trước mắt, ngày thường làm gì được thấy nhiều vậy. Cự thú hung cầm như vậy sống ít nhất mấy vạn năm, lâu thì mấy chục vạn năm, trăm vạn năm. Có thể tưởng tượng máu thú, đạo cốt của đám cự thú hung cầm quý giá cỡ nào, đồ tốt đáng giá biết bao.

Nhiều thứ tốt như vậy ngày thường bọn họ muốn tìm cũng không thấy, bây giờ đưa lên cửa, đám học sinh thực lực không chịu bỏ qua.

Giọng viện trưởng vang lên:

- Hạ phòng ngự!

Với Thiên Thần thư viện thì khó thể trở về Kiêu Hoành Châu ngay, bọn họ phải chờ đợi thời cơ. Thiên Thần thư viện dự định chủ động xuất kích, trước tiên diệt những mãnh thú ác điểu muốn tấn công Thiên Thần thư viện rồi tính. Chờ tai nạn thật sự ập đến mới công kích đám mãnh thú ác điểu thì bọn họ không rảnh tay.

Thừa dịp kẻ thù thật sự chưa xuất hiện, Thiên Thần thư viện nắm chắc thời cơ dự định tiêu diệt đám mãnh thú ác điểu.

Két két két két két!

Thanh âm nặng nề vang lên, đế trận phòng ngự trong Thiên Thần thư viện chậm rãi giáng xuống. Nguyên Thiên Thần thư viện lộ ra trước vuốt nhọn mỏ bén của bầy mãnh thú ác điểu.

Khi còn đế trận thì đám mãnh thú ác điểu ở bên ngoài không dám xâm chiếm Thiên Thần thư viện, dù chúng không có trí tuệ nhưng uy năng Đại Đế khiến sinh linh nào cũng phải run rẩy. Nên mãnh thú ác điểu mạnh mấy cũng hiểu rõ loại thần uy này không thể dễ dàng mạo phạm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi đế trận hạ xuống, một đoàn quái thú nhanh như tia chớp xông vào Thiên Thần thư viện. Lao vào trước là đàn quái thú như tê giác, đám quái thú xông vào, người toát ra tia chớp đì đùng.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, khi cái sừng của chúng đâm mạnh xới lên các tòa đại điện.

Thấy cảnh đó, một số học sinh định phục kích mãnh thú ác điểu đều sợ hãi xoay người chạy trốn:

- Trời ạ, trốn mau!

Có học sinh trốn chậm xoẹt một tiếng tia chớp vụt qua, học sinh bị sét đánh khét đen không thể nhúc nhích.

Nhìn đàn quái tê giác xông lên sắp đạp mình thành thịt nát, học sinh sợ mặt không còn chút máu hét to:

- Cứu mạng!

Một tiếng hét chói tai vang lên:

- Không được càn rỡ!

Một lão sư trẻ lao ra, tay cầm chùy to.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một chuỗi tiếng đánh, lão sư trẻ một chùy một con, một hơi đánh bay cá con quái tê giác, đập chúng nó máu bắn tung tóe.

Học sinh thấy mình được cứu thì hưng phấn hét to:

- Chu lão sư, Chu lão sư, đa tạ đã cứu!

Chu lão sư không thèm nhìn học sinh, quát:

- Cút về đi!

Chu lão sư thét dài, cực kỳ bá khí cười to bảo:

- Đến tặng sừng báu cho ta sao? Gần đây ta đang thiếu tiền xài!

Chu Kiêu Hoành Châu nói xong lao lên.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một chuỗi tiếng giã, Chu lão sư một chùy một con dập chết quái tê giác, rút ra mấy cái sừng trên đỉnh đầu chúng.

Các sừng dính máu bị rút xuống vẫn lấp lóe tia chớp, cái sừng thuộc loại sừng lôi, cực kỳ quý nên dĩ nhiên rất đáng giá.

Ong ong ong ong ong!

Một bầy muỗi to xông lên che rợp trời, Thiên Thần thư viện tối tăm, nhiều ngọn núi bị che lấp.

Tiếng hét thê lương vang lên:

- A!

Học sinh định thừa dịp hôi của không kịp tốn bị đàn muỗi to vây công, nháy mắt hóa thành đống xương trắng.

Chợt có tiếng quất:

- Không được càn rỡ!

Một nữ nhân từ trên trời giáng xuống, nàng ĩu khăn lụa.

Bùm!

Thiên hỏa hừng hực từ trên trời giáng xuống, tiếng xèo xèo đốt cháy, khói bốc mù mịt. Đàn muỗi to không tốn kịp nháy mắt bị đốt khét đen, các con muỗi khét rớt xuống, tỏa mùi thịt nướng hấp dẫn.

Người đột nhiên xuất hiện là Vũ Thiên Tuyền, rốt cuộc nàng cũng bày ra thực lực kinh người của mình.

Rầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, một cái chân khỉ to đạp xuống, giẫm nát một ngọn núi.

Ầm!

Vang tiếng nhức óc, bàn tay to của con vượn đập xuống nháy mắt bao phủ mặt đất ngàn dặm, định đập nát mặt đất ngàn dặm của Thiên Thần thư viện.

Một số học sinh không kịp trốn sợ đến ướt quần, vội xoay người chạy trốn:

- Mợ ơi!

Có tiếng cười lớn:

- Đến hay lắm!

Đinh!

Ánh sáng lạnh chiếu cửu châu, thanh phươn thiên họa kích xé gió đâm tới xuyên thủng bầu trời.

Bùm!

Máu tuôn ra, trời đổ mưa máu.

Vượn to hét chói tai:

- U u u u!

Bàn tay to của nó bị phương thiên họa kích đâm xuyên thủng cái lỗ lớn.

Thấy người đột nhiên xuất hiện, có học sinh hét to:

- Là Nam Đế!

Nhìn Nam Đế đứng ngang trời, đám học sinh hưng phấn hét to:

- Tiên Vương của chúng ta, ngông nghênh vô địch!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vượn to nổi khùng điên cuồng xông lên, đạp nát cá ngọn núi, cái tông của nó có thể đụng nát thiên địa, cực kỳ hung mãnh.

Đối diện vượn to đẩy tới, Nam Đế không hề kiêng dè, gã cuồng cười nói:

- Đến hay lắm!

Đinh!

Phương phương thiên họa kích chiếu sáng cửu thiên thập địa, uy Tiên Vương tràn ngập, trấn uy chư thiên. Phương thiên họa kích từ trên trời chém xuống có thể chém rơi trời trăng sao, chém đứt ngân hà chín tầng trời.

Phập!

Vượn to chưa kịp la đã bị Nam Đế chém thành hai khúc, máu tuôn ra như thác nước đổ xuống, máu thịt nội tạng rải đầy đất.

Nam Đế khều ra một khối đạo cốt từ trong nội tạng, phù văn chuyển động trên khối đạo cốt, ánh sáng bắn ra bốn phía, nhìn liền biết là thứ tốt.

Nam Đế cất đạo cốt, cười to bảo:

- Nhặt đồng nát cũng tốt.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, trong khoảnh khắc đám mây trên trời đột nhiên bị đánh tan, một thân hình cực kỳ khổng lồ hiện ra trên trời.