Đế Bá

Chương 3076: Túng Thiên thiếu chủ (2)




Tư Tông Thần Tử cười mời:

- Túng Thiên huynh đến vừa lúc, Túng Thiên huynh cũng bộc lộ tài năng cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.

Có học sinh chộp ngay cơ hội nịnh:

- Đúng rồi, xin thiếu chủ ra tay cho kẻ trần tục chúng ta được mở rộng tầm mắt. Thiếu chủ mà ra tay chắc lấy được lá trà mười đạo ngay.

Túng Thiên thiếu chủ không chỉ có đạo hạnh cường đại, thiên phú siêu đẳng mà còn xuất thân vô cùng cao quý. Làm truyền nhân Túng Thiên giáo, Túng Thiên thiếu chủ chấp chưởng Túng Thiên giáo là chuyện sớm hay muộn. Nếu tương lai lôi kéo quan hệ tốt với chưởng môn đại giáo một môn năm Tiên Vương thì cả đời người kia sẽ được lợi ích lớn vô cùng.

- Đây là nâng ta lên cho té đau.

Túng Thiên thiếu chủ lắc đầu, cười nói:

- Ta chỉ là người bình thường, ta dốc hết sức cùng lắm hái được lá trà tám đạo.

Học sinh cười nói:

- Làm gì có, hái được lá trà tám đạo thì đã siêu khủng rồi, đó là độ cao cả đời chúng ta không thể với tới.

Tư Tông Thần Tử cười nói:

- Túng Thiên huynh là bạn học thiên phú cao nhất của Thiên Thần học viện chúng ta, nếu Túng Thiên huynh chỉ hái được lá trà tám đạo thì những người khác khó mà vượt qua.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng hùa theo:

- Đúng rồi, Túng Thiên huynh ra tay đi, cho chúng ta được kiến thức.

Túng Thiên thiếu chủ cười to bảo:

- Nếu vậy thì ta đành bêu xấu, xin các vị đừng chê cười.

Túng Thiên thiếu chủ bước ra một bước.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, khi Túng Thiên thiếu chủ bước ra một bước vào sườn núi thì đại đạo vắt ngang. Cường đại như Túng Thiên thiếu chủ cũng không thể trốn thoát đại thế này, nháy mắt bị đại đạo cuốn vào trong đó, bị nhấn chìm trong phù văn vô tận.

Bộp!

Túng Thiên thiếu chủ bị hất ngược về.

Tất cả học sinh vội xúm lại:

- Thiếu chủ hái được mấy mảnh?

Túng Thiên thiếu chủ xòe tay ra:

- Phụ kỳ vọng của mọi người rồi, chỉ miễn cưỡng hái được bốn mảnh.

Bốn mảnh lá non nằm trong lòng bàn tay Túng Thiên thiếu chủ, hoàng kim đậm hơn lá non của Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử nhiều, mỗi mảnh có tám pháp tắc mỏng như tơ quấn quanh.

Học sinh tập thể tán thán, vô cùng khâm pơhục:

- Lá trà tám đạo, thiếu chủ không phụ sự trông mong của học sinh chúng ta, phục ơi là phục.

Mọi người không hoàn toàn nịnh hót Túng Thiên thiếu chủ, Lục Kiếm Thiểu Hoàng mà chỉ hái được lá trà bốn đạo, Nhân Thánh kinh diễm nhất thời đại này cũng chỉ hái được lá trà chín đạo. Cửu U Cuồng Ngao trong truyền thuyết ngông cuồng kiêu ngạo nhất Thiên Thần học viện cũng chỉ hái được lá trà mười đạo.

Có thể nói Túng Thiên thiếu chủ biểu hiện đã cực kỳ kinh diễm, lấn át mọi người.

Học sinh lớn tiếng khen:

- Đừng nói trong học sinh, e rằng trong lão sư hiếm ai có thể so sánh với thiếu chủ. Không nói lão sư thế hệ trước, lão sư trẻ tuổi chỉ có chỉ Khải Hàng lão sư và Thiên Tuyền lão sư là bằng được thiếu chủ.

Lập tức có người nhiệt tình nịnh Túng Thiên thiếu chủ:

- Đúng rồi, theo ta thấy lão sư trẻ tuổi giống như lão sư bạo lực của Thư Phòng cũng thua thiếu chủ.

Mắt Túng Thiên thiếu chủ lạnh băng toát ra khí thế phi phàm:

- Lão sư bạo lực...

Mọi người đều biết Diệp Diệu Tuyết là quận cháu của Túng Thiên giáo, được Túng Thiên giáo yêu thương, Túng Thiên thiếu chủ cưng chiều nàng. Diệp Diệu Tuyết bị Lý Thất Dạ đánh nằm trên giường, Túng Thiên thiếu chủ khó thể cho qua.

Nhắc dến lão sư làm Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử hơi e ngại, nhưng Túng Thiên thiếu chủ thì không sợ lão sư như Lý Thất Dạ. Túng Thiên thiếu chủ làm truyền nhân của Túng Thiên giáo nên có địa vị cao.

Dù Túng Thiên thiếu chủ vứt bỏ thân phận truyền nhân Túng Thiên giáo thì vẫn có đại vị rất cao trong Thiên Thần học viện. Túng Thiên thiếu chủ không chỉ được một lão sư như Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng xem trọng, một sô lão sư của Thiên Thần học viện cũng coi trọng gã. Vài lão sư đề nghị Túng Thiên thiếu chủ tốt nghiệp hãy ở lại Thiên Thần học viện nhâm giáo vài năm.

Túng Thiên thiếu chủ có địa vị siêu cao trong Thiên Thần học viện, gã tự tin đối địch lão sư như Lý Thất Dạ.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng ám chỉ:

- Vị lão sư này hiện đang rất nổi.

Trong đám người chỉ có Lục Kiếm Thiểu Hoàng và Lý Thất Dạ là có xích mích.

- Lão sư bạo lực.

Túng Thiên thiếu chủ hừ lạnh một tiếng:

- Làm thầy của người mà dùng bạo lực thì không có tư cách làm thầy.

Tư Tông Thần Tử vội nhắc nhở:

- Suỵt, Túng Thiên huynh nói chuyện cẩn thận, hắn dù sao làlão sư của học viện.

Ánh mắt Túng Thiên thiếu chủ sắc bén như kiếm, khí thế khiếp người làm người ta kính sợ.

Túng Thiên thiếu chủ lạnh lùng nói:

- Lão sư thì sao? Dù là lão sư cũng không thể thích làm gì thì làm trong học viện. Hừ, khi cần thiết ta phải tố cáo với Khải Hàng lão sư và các vị lão sư, trong học viện ao có thể để ai đó phá hoại không khí.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng nghe thế liền khen:

- Kế này của Túng Thiên huynh hay.

Mọi người đều biết Túng Thiên thiếu chủ được Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng xem trọng, gã có Cổ Khải Hàng làm chỗ dựa trong Thiên Thần học viện, chiếm ưu thế học sinh khác không có.

Như Tư Tông Thần Tử cũng muốn tố cáo Lý Thất Dạ, tuy nhiên bàn về sức ảnh hưởng thì bằng vào lão tổ Tư Thần tông chưa được. Lão tổ Tư Thần tông bọn họ sao có thể buộc tội được lão sư của Thiên Thần học viện, nếu muốn buộc tội thành công thì cần có Tiên Vương ra mặt. Nhưng dù Tư Tông Thần Tử là truyền nhân của tông môn chưa chắc xin được Tiên Vương đứng ra.

Túng Thiên thiếu chủ nói câu đó cho Lục Kiếm Thiểu Hoàng, Tư Tông Thần Tử nhìn thấy con đường hoàn toàn mới. Nếu từ nội bộ Thiên Thần học viện tố cáo Lý Thất Dạ không chừng sẽ cho hắn chịu khổ, dù sao Thiếu Niên Vương Cổ Khải Hàng có địa vị cực kỳ quan trọng trong Thiên Thần học viện.

Tư Tông Thần Tử xúi giục Túng Thiên thiếu chủ:

- Hừ! Họ Lý quá kiêu ngạo, nói chuyện không hợp liền đánh Diệp quận chúa bị thương nặng, phải cho hắn biết tay.

Tam Tử Thiên Thần học viện đứng chung một chiến tuyến thì sẽ có lực lượng đầy uy hiếp trong Thiên Thần học viện.

Ánh mắt Túng Thiên thiếu chủ sắc bén lạnh lùng nói:

- Ta rất muốn gặp hắn xem thử.

Một thanh âm lời biếng vang lên:

- Hình như ta nghe có người nói đến ta?

Mọi người nhìn qua. Lý Thất Dạ chậm rãi đi tới, Mai Tố Dao, Lưu Kim Thắng đi theo bên cạnh hắn. Lý Thất Dạ đi rất chậm, cực kỳ tự nhiên, mỗi bước có tiết tấu khó tả.

Thấy Lý Thất Dạ đến, học sinh hét to một tiếng:

- Lão sư đến!

Mọi người đều biết biệt danh của Lý Thất Dạ là lão sư bạo lực, đặc biệt khi biết Diệp Diệu Tuyết bị đánh tàn phế nằm trên giường thì nhiều học sinh thầm run, không dám chọc vào vị lão sư này.

Thấy Lý Thất Dạ, nét mặt Tư Tông Thần Tử. Lục Kiếm Thiểu Hoàng sa sầm. Bọn họ không chọc vào Lý Thất Dạ có thân phận lão sư được, nhưng trong lòng vẫn bực tức, miễn có cơ hội thì bọn họ sẽ trả thù hắn.

Lý Thất Dạ đi tới, quét mắt các học sinh, nhàn nhã nói:

- Mọi người đều có mặt, hình như ta vừa nghe có người nhắc ta? Các ngươi đang bàn bạc làm sao đánh ta bầm dập? Dạo này ta hơi ngứa người, nếu ai muốn đánh ta thì vô cùng hoan nghênh.