Đế Bá

Chương 2901: Hoàng Kim Miếu (2)




Khi cường giả tính lao lên chợt khựng lại, động tác chậm chạp, cả người bị ngăn cách.

Cường giả hét chói tai:

- Không!

Tiếng gào tràn ngập không cam lòng, tuyệt vọng. Toàn thân cường giả run rẩy.

Ong ong ong ong ong!

Người tu sĩ tỏa sáng, ánh sáng trong suốt rất là chói mắt, như tịnh hóa vạn vật.

- Hắn tiêu rồi.

Cường giả có kinh nghiệm thấy vậy nói:

- Bị cướp đi nhân quả tương đương bỏ hết nghiệp quả của mình tức sẽ là chết.

Ánh sáng trong suốt hút Hoàng Kim Miếu qua, như đang thấm nhuần Hoàng Kim Miếu. Tu sĩ bị ánh sáng rút đi bỗng chốc vô cùng bình tĩnh, trở nên thành kính. Tu sĩ chậm rãi ngồi xuống đất bằng, kết Phật ấn, chậm rãi nhắm mắt lặng lẽ chết đi.

Người lần đầu tiên thấy cảnh đó thì rùng mình:

- Cái . . . Này . . . Kinh khủng thật.

Không đánh nhau, không có trấn sát, một vị cường giả lặng lẽ chết đi, như có bàn tay vô hình cướp mất mạng sống của người đó. Người nhìn không rét mà run.

Tề Lâm Đế Nữ xem không hiểu:

- Tại sao sẽ như vậy?

Tề Lâm Đế Nữ không rõ tại sao tu sĩ mất mạng. Từ đầu đến cuối không có người ra tay, tại sao một cường giả như vậy lặng lẽ chết đi?

- Cái này chú ý kỷ nguyên nhân quả, về luân hồi, lòng sinh tham niệm là nhân, quy y là quả.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Thấy Sông Hằng đằng trước không?

Tề Lâm Đế Nữ nhìn theo ngón tay Lý Thất Dạ thấy Sông Hằng lẳng lặng chảy, nước Sông Hằng êm đềm trôi, như vượt qua tuyển cổ từ kỷ nguyên cổ xưa chảy đến hiện tại, chưa từng thay đổi.

Xuyên qua Sông Hằng thấy bờ bên kia, bóng thấp thoáng, dường như là Phật quốc, mảnh đất trường sinh, thánh thổ vô ngần.

Tề Lâm Đế Nữ nhớ tới một câu truyền thuyết:

- Xuyên qua Sông Hằng được bất tử, nhảy khỏi luân hồi.

- Câu này truyền từ kỷ nguyên xa xôi, vô hiệu trong kỷ nguyên chúng ta.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Trong kỷ nguyên đó nếu nàng muốn quy y thì phải từ bỏ mọi nghiệp quả, chặt đứt nhân vi, xuyên qua Sông Hằng, độ bỉ ngạn, lập địa thành Phật. Nhảy thoát mọi quả khổ, thông hướng chúng sinh vĩnh lạc.

Lý Thất Dạ nhìn Hoàng Kim Miếu:

- Nên mới có Hoàng Kim Miếu. Khi muốn xuyên qua Sông Hằng độ bỉ ngạn thì người đó phải từ bỏ nghiệp quả của mình trước Hoàng Kim Miếu. Dù là báu vật hay tài phú đều vứt bỏ tại đây, thanh liêm xuyên qua Sông Hằng. Khi nào ngươi từ bỏ chướng nghiệp trong lòng mới độ đến bỉ ngạn, đi thông chúng sinh vĩnh lạc, nhảy ra mọi quả khổ được.

Nghe Lý Thất Dạ giảng xong Tề Lâm Đế Nữ giật mình nhìn Hoàng Kim Miếu, giờ nàng mới hiểu tại sao báu vật chất đống tùy chỗ trong này, kim tệ rơi đầy đất. Thì ra những người muốn qua Sông Hằng vứt bỏ chúng lại.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Này là đại nhân quả, buông bỏ mọi nghiệp quả tại đây. hiện tại ngươi muốn cướp những tiên hiếm quý bảo trong đại nhân quả này thì phải có lực lượng cường đại biết bao để chặt đứt nhân quả đó.

Tề Lâm Đế Nữ đã hiểu vì sao những người đi vào lấy báu vật chết đi.

Lý Thất Dạ không nhìn Hoàng Kim Miếu nữa, hắn cất bước đến bên sông, hắn đứng trên bến nhìn bờ đối diện Sông Hằng xa xăm.

Mọi người đều ngừng lại trước Hoàng Kim Miếu, bọn họ đến vì tiên bảo kỳ trân, ít ai chú ý Sông Hằng. Chỉ năm ba người đứng đó tò mò đánh giá Sông Hằng.

Đối với rất nhiều người thì độ bri ngạn không thực tế, chẳng hiện thực bằng tiên hiếm quý bảo.

Đứng trước Sông Hằng, nhìn nước Sông Hằng êm đềm trôi, Tề Lâm Đế Nữ ngóng nhìn bỉ ngạn. Nhưng Tề Lâm Đế Nữ không thể nhìn thấu bỉ ngạn, dù nàng có mở thiên nhãn ra thì bri ngạn lúc ẩn lúc hiện không nhìn rõ được.

- Nước Sông Hằng thần kỳ như vậy thật sự?

Tề Lâm Đế Nữ nhìn nước Sông Hằng chảy, mở miệng hỏi:

- Nghe đồn nước Sông Hằng có thể hồi sinh tử.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Chuyện đó rất xa xôi, không thuộc về kỷ nguyên chúng ta.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

- Ở kỷ nguyên đó Sông Hằng không phải vậy, theo ghi chép thì là sông dài vượt thời không. Nó không phải nước một con sông mà là tụ tập tín ngưỡng một kỷ nguyên, nên nó chảy êm đềm trong kỷ nguyên này.

Lý Thất Dạ nhìn Tề Lâm Đế Nữ, cười nói:

- Nếu nàng sinh trong kỷ nguyên kia, nếu đạo tâm của nàng đủ thành kính thì uống nước Sông Hằng vào sẽ tẩy rửa mệt mỏi, chữa lành vết thương, khiến nàng ấm no.

Lý Thất Dạ tạm dừng, thở dài thườn thượt:

- Đây là sông dài có lực lượng thánh thần, tiếc rằng không thể che chở thế giới này, cuối cùng tất cả đều là uổng công. Nhưng kỷ nguyên này còn giữ lại Phật Dã có thể nói vì Sông Hằng đem đến tác dụng rất lớn.

Nghe Lý Thất Dạ kể về Sông Hằng, Tề Lâm Đế Nữ suy nghĩ sâu xa, tưởng tượng kỷ nguyên lấy Phật làm chính sẽ là kỷ nguyên thần kỳ cỡ nào.

Tề Lâm Đế Nữ tỉnh táo lại, hỏi:

- Chúng ta sẽ qua sông?

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:

- Đúng rồi,ta ban cho nàng một tạo hóa, không có tạo hóa nào tốt hơn là vượt qua Sông Hằng. Trong Phật Dã, khi đến lúc được tạo hóa như thế nào phải xem bản thân nàng.

- Có thể vượt qua không?

Tề Lâm Đế Nữ hỏi:

- Nghe đồn có Đại Đế Tiên Vương lạc trong Sông Hằng, không bao giờ trở về.

- Đúng rồi.

Lý Thất Dạ gật gù:

- Rất nhiều người lạc trong Sông Hằng. Đại Đế Tiên Vương, Thượng Thần cao vị đều từng bị lạc, không còn quay về. Nếu cưỡng ép vượt quá thì khó, cực kỳ khó. Phải vượt qua dòng sông thời gian dài thật dài, chưa đi tới khởi đầu của nó đã già nua đến chết. Muốn vượt qua thì phải cỡi thuyền đương thời.

- Đạo tâm của Đại Đế Tiên Vương kiên định nhưng tại sao bị lạc?

Tề Lâm Đế Nữ cảm thấy khó tin. Tạm không nói Đại Đế Tiên Vương mạnh yếu, người có thể trở thành Đại Đế Tiên Vương ít nhất đều có đạo tâm kiên định, sao bị lạc trong Sông Hằng được?

Lý Thất Dạ cười gợi ý:

- Nàng đi thử liền hiểu.

Tề Lâm Đế Nữ biến sắc mặt ấp úng:

- Cái này . . .

Không phải Tề Lâm Đế Nữ nhát gan, chính Đại Đế Tiên Vương còn bị lạc làm nàng không tự tin. Tề Lâm Đế Nữ hiện tại không thể so sánh với Đại Đế Tiên Vương.

- Yên tâm, có ta che chở nàng sẽ không bị gì.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

- Thử một chút cũng tốt, không chừng có lợi cho tạo hóa của nàng. Chỉ chạm nhẹ thôi, ta sẽ đúng lúc kéo nàng về.

Nghe Lý Thất Dạ bảo đảm, Tề Lâm Đế Nữ thở phào, nàng hít sâu đứng bên bờ Sông Hằng, đặt quyết tâm.

Tề Lâm Đế Nữ nghiêm túc nói:

- Ta đã sẵn sàng.

Giọng Lý Thất Dạ vang lên sau lưng Tề Lâm Đế Nữ:

- Đi đi.

Lý Thất Dạ đẩy nhẹ, Tề Lâm Đế Nữ cất bước vào trong Sông Hằng. Khi Tề Lâm Đế Nữ bước vào Sông Hằng, cả người nàng biến mất.

Trước mắt Tề Lâm Đế Nữ thay đổi, không còn Sông Hằng gì, nàng đang ở trong trần thế náo nhiệt. Nơi đây là thành cổ cực kỳ khổng lồ, tràn ngập hơi thở Tề Lâm Đế Nữ không tả được. hơi thở khiến người an tường, khiến người bình tâm. Đứng giữa thành cổ này, cảm nhận hơi thở an tường, Tề Lâm Đế Nữ không chút hoảng hốt, tinh thần yên tĩnh, tuy nhiên đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo.

Khi Tề Lâm Đế Nữ xuất hiện trong thành cổ, trên đường cái đông người qua lại, rất náo nhiệt, phòn hoa. Nhưng trong phồn hoa có sự nhàn nhã, an ninh khó tả.